CHƯƠNG 420: RỐT CUỘC CÓ TƯ TÌNH GÌ
Như Ý cảm thấy thân thể trở nên nóng bỏng, cô bắt đầu đáp lại Thác Bạt Liệt, dây dưa với hắn.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý to gan như vậy thì cong khóe mắt, môi hai người kết hợp lại, động tác tay cũng không hề dừng lại.
“Ưm…” Như Ý khi bị khiêu khích nóng bỏng như vậy, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Thác Bạt Liệt cũng không còn giữ được sự thận trọng như vừa rồi nữa, tiếng của cô khiến hắn mê muội, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình và Như Ý, áp lên trên người Như Ý, hai người tiến vào đỉnh cao của sự sung sướng.
Sáng sớm, bên ngoài trời vẫn còn hơi mờ mịt, Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý ngủ say bên người, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào, cuộc sống như thế này thật tốt, hắn không nhịn được xoa khuôn mặt còn đỏ ửng của Như Ý.
“Ưm…” Như Ý đẩy cái tay đang xoa mặt mình ra.
Thác Bạt Liệt bị động tác của Như Ý chọc cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Nhưng hắn dường như đã quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó là Như Ý rất dễ tỉnh giấc.
Như Ý đang ngủ, cảm thấy tay mình bị giữ lại thì lập tức tóm lấy tay đối phương.
Nhưng Thác Bạt Liệt phản ứng nhanh, lập tức tránh đi, nhìn Như Ý dần mở mắt, trong mắt cũng không có vẻ lơ mơ mà còn có vẻ cơ trí.
“Là người sao!” Khuôn mặt căng thẳng vừa rồi của Như Ý lập tức buông xuống, toàn thân cũng thả lỏng, vừa rồi tay khẽ động, kết quả toàn thân đều căng thẳng.
Thác Bạt Liệt cười, nhíu mày, một tay đùa giỡn nâng cằm Như Ý: “Không phải là ta thì nàng nghĩ là ai?” Thác Bạt Liệt nói xong thì cười ha hả, cả sáng sớm, lúc sương mù còn chưa tan hết, quấn lấy niềm vui của mình.
Như Ý bĩu môi: “Người cũng không phải không biết ta nhạy cảm, vậy mà còn cố tình động vào ta, người có biết tối qua ta mệt đến thế nào không?” Cô vừa nói lời này thì thấy có hơi ám muội, ngại ngùng chui vào chăn.
Thác Bạt Liệt đã lâu chưa thấy Như Ý như vậy, vui như mở cờ trong bụng, nhẹ nhàng kéo Như Ý vào lòng, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu Như Ý: “Cuộc sống như thế này thật tốt.” Như Ý rất nhanh thôi, chúng ta lại có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi, Thác Bạt Liệt sợ Như Ý suy nghĩ nhiều, câu nói cuối cùng chỉ nói ở trong lòng.
Như Ý đáp: “Vậy cứ sống như thế này đi!” Như Ý vùi trong lòng Thác Bạt Liệt hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.
Thác Bạt Liệt nhớ lại chính sự, thử dò xét cô.
“Như Ý, kiểu chữ lần trước nàng học được từ đâu thế? Sao ta lại chưa từng biết nàng có thể viết được loại chữ này?” Thác Bạt Liệt làm vẻ rất tò mò hỏi Như Ý.
Như Ý đang núp trong chăn, trên gương mặt hiện lên một tia đau lòng, lập tức nói rằng: “Sao người lại tò mò với chuyện này thế? Chẳng lẽ người không biết sự tò mò có thể giết chết một con trâu sao?” Như Ý nói có chút chê cười.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý không muốn nói, trong lòng hơi nghi hoặc, chỉ có điều bây giờ hắn chỉ có một manh mối như vậy, nếu như không nắm chặt thì sao có thể giải quyết được vấn đề đây.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Như Ý lên, rất trịnh trọng nói: “Cái đó, ta cũng không gạt nàng, nó rất quan trọng, nhưng thứ cho ta bây giờ vẫn chưa thể nói cho nàng biết được!” Lần này Thác Bạt Liệt chân thành nói ý đồ của mình cho Như Ý, chỉ hy vọng có thể được Như Ý hiểu cho.
Như Ý thấy Thác Bạt Liệt trịnh trọng như vậy, nhất thời không biết ứng đối như thế nào, quay đầu nhìn thần thú đang ẩn thân trong góc tối, cười cười.
“Người nói nghiêm túc như vậy, đương nhiên ta biết không phải chuyện đùa, nhưng người biết đó, ta là một người không muốn chịu thiệt!” Như Ý tách khỏi người Thác Bạt Liệt, chuẩn bị đứng dậy, cô chính là như vậy, quay người lại là đã khôi phục sự bình tĩnh của bản thân, dịu dàng, đối với nam nhân thời đại này, đều chỉ là nhất thời bây giờ Như Ý cũng đã học được cách che giấu sự chú ý của bản thân, đứng dậy mặc lại trang phục.
Nếu không phải vì Như Ý là một nữ nhân thì Thác Bạt Liệt sẽ cảm thấy Như Ý mới chính là kẻ địch lớn nhất của mình, nhưng cũng may Như Ý cũng yêu hắn nên Thác Bạt Liệt đắc ý như vậy là thật, chỉ có điều hắn rốt cục vẫn không hiểu Như Ý, hắn thấy Như Ý đứng dậy, cũng biết tính tình của cô, xem ra muốn bàn điều kiện với mình, thật ra hắn cũng muốn xem rốt cuộc Như Ý muốn nói những gì.
Thác Bạt Liệt cũng nhanh chóng đứng dậy mặc lại trang phục, cũng không cần cung nữ vào hầu hạ.
Thác Bạt Liệt mặc xong xuôi thì ngồi chuẩn bị đàm phán với Như Ý, bầu không khí lập tức có chút giống như hai cánh quân đang giằng co.
“Nàng muốn điều kiện gì thì mới chịu nói cho ta biết?” Thác Bạt Liệt nghĩ xem rốt cuộc Như Ý nhìn trúng cái gì, hắn cho rằng Như Ý không giống những nữ nhân khác, quyền lợi? Hiện cô đã là hoàng hậu, hơn nữa cô cũng không thèm để ý đến vị trí này, tiền tài, bình thường cô cũng không có đam mê gì đặc biệt, Như Ý cũng không tranh xem ai đẹp hơn giống những nữ nhân kia, vậy rốt cuộc là cái gì đây?
Như Ý biết Thác Bạt Liệt đang suy đoán, cô cười, e rằng Thác Bạt Liệt cũng không ngờ cô sẽ có yêu cầu gì đâu.
Cô nhìn hắn, nghiêm túc khác thường: “Ta muốn người thả Trác lão tướng quân và mọi người trong Trác phủ, bọn họ vốn cũng không uy hiếp gì đến người!” Như Ý có vẻ rất kiên định với ý kiến của mình.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý nghiêm túc như vậy, trong lòng khó chịu, hơn nữa vì sao lần nào cô cũng đều hướng về người của Trác phủ, Thác Bạt Liệt bắt lấy cánh tay của Như Ý: “Rốt cuộc Trác phủ đã cho nàng chỗ tốt gì, không đúng, phải nói Trác Lỗi rốt cuộc đã cho nàng chỗ tốt gì, khiến nàng lúc nào cũng một lòng nghĩ đến Trác phủ, trông mong Trác phủ, trong mắt của nàng rốt cuộc có người phu quân như ta hay không, tại sao nàng không nghĩ cho ta nhiều hơn, ta cũng không muốn đối phó với Trác phủ, là bọn họ buộc ta phải làm!” Thác Bạt Liệt tức giận trừng mắt nhìn Như Ý, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
Như Ý rất tức tối với sự vô lý của Thác Bạt Liệt: “Bọn họ không cho ta bất kỳ chỗ tốt nào, ta chỉ làm chuyện mà ta phải làm, người không nên cứ tự coi người ta là địch như thế được, người có nghĩ tới Vệ Quốc Công mới thật sự là đầu sỏ gây ra mọi chuyện không!” Như Ý nổi giận, Thác Bạt Liệt rõ ràng tìm nhầm đối tượng, hắn hại Trác phủ như vậy thì cũng sẽ hại cả bản thân, cho dù bên nào bị thương tổn thì cũng đều không phải là điều mà cô mong muốn.
“Vệ Quốc Công? Hắn đã bị trẫm bắt lại rồi, còn có thể dấy lên sóng gió gì nữa, cái gì là chuyện nàng phải làm, nàng nói chuyện cho rõ ràng, rốt cuộc nàng với Trác Lỗi có tư tình gì, nàng nói đi?” Thác Bạt Liệt nghĩ tới câu nói vừa rồi của Như Ý, nào còn giữ được bao nhiêu lý trí.
Như Ý nhắm mắt, tận lực khôi phục tâm trạng bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc để cãi vã. Cô đang đàm phán, Như Ý không ngừng nhắc nhở mình như vậy, lại mở mắt ra, cơn giận trong ánh mắt đã tản đi hơn phân nửa, cô quyết định nói thân phận muội muội ruột Trác Lỗi của mình cho Thác Bạt Liệt.
“Thác Bạt Liệt, người hãy nghe cho kỹ, ta và Trác Lỗi không có tư tình gì cả, ta chỉ là muội muội ruột của huynh ấy, không phải muội muội kết nghĩa, mà là thân muội muội, người đã nghe rõ chưa hả?” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt không chớp mắt, nói rõ từng câu từng chữ.
Thác Bạt Liệt nghe được tin tức này, không biết nên vui mừng hay khó chịu, chỉ cảm thấy cơ thể chấn động, hắn đau lòng nhìn Như Ý: “Nàng đã biết từ khi nào?” Thác Bạt Liệt tự nói với mình, Như Ý chỉ bị Trác Lỗi dụ dỗ, cho nên mới tin lời Trác Lỗi, Trác Lỗi chỉ lợi dụng Như Ý, sau đó khi đạt được mục đích của mình thì sẽ kéo Như Ý vào lòng.
Như Ý không biết ánh mắt phức tạp của Thác Bạt Liệt là có ý gì, cô chỉ nói chân tướng cho hắn: “Ta vẫn luôn biết!” Lời này của Như Ý dường như là sét đánh lên Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt đau lòng nhìn Như Ý: “Nói cách khác, nàng tiếp cận ta, làm quen với ta là có mục đích, tốt, tốt lắm!” Thác Bạt Liệt nói ra lời này, ánh mắt đã không còn thần thái, không biết nên nhìn về phía nào, hắn đã quên chính hắn cũng có rất nhiều mục đích với cô.
Như Ý vừa nghe được lời của Thác Bạt Liệt thì trong lòng mềm nhũn, cũng có một chút hổ thẹn, nhưng cô cũng không cố ý: “Cái đó, Thác Bạt Liệt, người lý trí một chút đi, bây giờ chúng ta không phải là lúc để bàn luận về vấn đề này, lẽ nào người đã quên mất mục đích ban đầu rồi sao?” Như Ý cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng, những chuyện kia là quan trọng nhất mới đúng.
Thác Bạt Liệt được Như Ý nhắc nhở thì mới phản ứng, chỉ có điều giống như hắn lại có vấn đề mới, cần sắp xếp lại rồi mới nói được.
“Trẫm thượng triều trước đã, trở về rồi sẽ bàn tiếp!” Thác Bạt Liệt nhân cơ hội này để sắp xếp lại những suy nghĩ phiền muộn của mình.
Như Ý cau mày nhưng thấy bộ dạng này của Thác Bạt Liệt, mà trời bên ngoài cũng sắp sáng, cô cũng không nói tiếp nữa, cười nói: “Cũng được, người thượng triều xong thì chúng ta lại tiếp tục bàn!”
Thác Bạt Liệt gật đầu, xoay người không chút quyến luyến rời khỏi cung Phượng Nghi.
Như Ý nhìn bóng lưng của Thác Bạt Liệt, không biết vì sao phát hiện hai người càng xa cách hơn. Cô cười khổ: “Người đâu, bổn cung muốn tắm rửa!” Cô thích suy nghĩ về các vấn đề trong lúc tắm, như vậy cô sẽ không quá uể oải và phiền muộn.
Trước giờ Bạch Dực cực kỳ hiểu tình cảm của con người, hơn nữa còn hiểu cách nghĩ của Như Ý hơn bất kỳ ai, nó có thể nhìn ra Như Ý thật sự vô cùng thâm tình với Thác Bạt Liệt, nếu không thì với tính tình của Như Ý, sao có thể đi giải thích, sao lại có thể sẵn lòng nhận lời trách móc của Thác Bạt Liệt.
Bạch Dực nghĩ tới đây thì muốn nhanh chóng đi xem rốt cuộc là Thác Bạt Liệt đang làm gì, có lẽ sẽ có phát hiện gì khác, cũng có thể giúp đỡ Như Ý phần nào.
Như Ý đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nào để ý Bạch Dực đã rời đi.
Bạch Dực đuổi theo Thác Bạt Liệt tới ngự thư phòng, thấy hắn lấy ra một bức thư để đọc, nó muốn đợi Thác Bạt Liệt rời khỏi thì tới lấy xem là cái gì.
Nhưng Thác Bạt Liệt xem lá thư này, chân mày khi thì nhíu khi thì giãn, có chút ngưng trọng, thoáng cái lại mang ý cười, Bạch Dực ngẩn ngơ, rốt cuộc tên này đang làm gì thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!