Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưng Chiều Của Bạo Quân

CHƯƠNG 460: KHÔNG CÓ TƯ CÁCH YÊU

Cát Lượng nghe Cát Băng báo cáo xong bèn đi qua đi lại, dường như càng lúc việc này càng trở nên phức tạp thì phải: “Lại tiếp tục có liên quan đến Như Ý nữa, trước đó hình như Huyền Thiết sơn trang đối xử với Như Ý hơi khác biệt, bây giờ người của chúng ta đến nơi cô ta từng đến, còn có một người thần bí xuất hiện, chắc chắn đây không phải là trùng hợp, bởi vậy sau này chúng ta phải cẩn thận hơn nữa mới được! Cứ thế này…” Cát Lượng sấn lại trước mặt Cát Băng, nói cho hắn ta nghe âm mưu của mình.

Cát Băng vừa nghe nói thế, sắc mặt lập tức xám ngoét, ngạc nhiên hỏi Cát Lượng: “Ca ca, huynh quyết định bỏ cuộc thật sao? Dù gì đi chăng nữa thì nàng ấy cũng đã cống hiến hết mình vì Đào Viên Sơn Mạch của chúng ta kia mà.”

“Hừ!” Cát Lượng phất tay, tức giận nhìn Cát Băng: “Lẽ nào đệ đã quên những gì ta đã dạy đệ ư? Đối xử nhân từ với kẻ địch có nghĩa là đối xử tàn nhẫn với chính mình!”

Cát Lượng nói đến đây rồi lại nhìn thoáng qua Cát Băng, trông thấy hắn ta vẫn đang ngây ngẩn mới xuống giọng: “Huống hồ chi, ta nói là nếu như chúng ta có thể sử dụng thì tất nhiên là tốt nhất rồi, nhưng nếu không thể thì chỉ có thể diệt cỏ tận gốc mà thôi, chứ bằng không sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho Đào Viên Sơn Mạch của chúng ta, đệ có biết không? Dù gì cô ta đã biết quá nhiều rồi.”

Cát Lượng nói một cách đầy ẩn ý, cộng với cái vỗ vai mạnh mẽ của hắn ta, dường như hắn không đành lòng làm thế nhưng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi, dường như Cát Băng cũng chịu nghe lời khuyên của hắn, bèn gật đầu một cách nặng nề.

Thấy Cát Băng gật đầu, Cát Lượng mới cảm thấy yên tâm: “Được rồi, đệ lui xuống làm việc đi, xác nhận thử xem có phải người đó không trước đã, dù gì đi nữa chúng ta không thể rứt dây động rừng, còn những chuyện khác thì sẽ ta sẽ lo, đệ giải quyết ổn thỏa chuyện này cho ta là được rồi!” Trong mắt hắn ta, Cát Băng quá mức ngu ngốc, hoàn thoàn không thể so được với hắn, thậm chí còn không bằng được một nửa của hắn nữa kìa, ít nhất thì trong nhiều năm nay, hắn ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

“Được rồi, huynh yên tâm đi! Đệ biết phải làm thế nào mà.”

Mặc dù ánh mắt hắn ta nhìn Cát Lượng hơi có vẻ khinh bỉ, cộng thêm lời nói đầy vẻ xem thường, nhưng gương mặt hắn vẫn tỏ ra hết sức bình thường, bình thường đến nỗi hơi bất thường. Hắn cũng không muốn ở đây lâu, đương nhiên phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt, nhân lúc sức khỏe Phinh Đình vẫn còn chưa khôi phục, e là không dễ dàng xuống tay. Hắn ta quay người đi ra khỏi phòng, nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa.

“À đúng rồi, đừng có gần gũi với Hồng Đậu như thế chứ, lẽ nào đệ đã quên lúc ban đầu rồi sao? Nữ nhân đều là hạng người đẹp rắn rết, không để trúng mỹ nhân kế của nàng ta!” Dường như Cát Lượng đã biết được chuyện gì, lúc chân còn lại của Cát Băng bước ra khỏi cửa, hắn chợt cất tiếng nhắc nhở.

Bước chân Cát Băng chỉ do dự đôi chút mà thôi chứ không ngờ ngừng hẳn lại, càng không tiếp lời Cát Lượng, thực chất lòng hắn cảm thấy rất đỗi lạnh lẽo, hắn có thể nghĩ rằng Cát Lượng giám sát mình là vì muốn tốt cho mình, nhưng hắn không phải đồ ngu ngốc, nhiều chuyện đã trải qua như vậy đã dạy cho hắn rất nhiều điều, muốn hắn mù mù mờ mờ, không còn niềm tin nữa thì lại rất khó.

Huyền Thiết rời khỏi mái đình Tĩnh Phong, nơi Hồng Đậu và Cát Băng nói chuyện, bèn vội vàng trở về phòng Như Ý.

Bây giờ, Như Ý đang ngồi trước khung cửa sổ, cảm nhận tia nắng mặt trời ấm áp, cô rất muốn mở cánh cửa lòng, để ánh mặt trời soi rọi vào trong, đem lại cảm giác ấm áp cho mình.

Trước đó vốn dĩ cô muốn hai người họ luôn được ở bên cạnh nhau bất cứ lúc nào, đã ra đi là không trở về nữa, nhưng tại sao trong lòng cô không còn hăng hái như ngày ấy mà chỉ còn sót lại nỗi đau mênh mông vô tận, cô rất muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng cho dù có là mơ cũng thật đến nỗi khiến cô lòng cô đau như cắt, càng huống hồ chi cô không có sự lựa chọn nào cả, cho dù cô có muốn mê hoặc chính mình thì kết quả vẫn nhắc nhở cô một lần nữa, tất cả đều là sự thật.

Lúc Huyền Thiết đi vào phòng, nhìn thấy gương mặt ủ rũ như cánh hoa sắp rơi xuống mặt đất của Như Ý, trong lòng hắn chỉ cảm thấy buồn bã, bây giờ Như Ý im lặng không nói tiếng nào, hắn chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của mình với Như Ý mà đoán được cô không muốn hé răng nhắc đến chuyện này, vậy chắc chắn đây là chuyện khiến cho cô đau đến xé lòng.

Huyền Thiết chỉ lặng lẽ đứng trước mặt Như Ý, lặng lẽ nhìn Như Ý, không nói gì, cũng không quấy rầy cô, chỉ im ắng chờ đợi Như Ý bước khỏi ra dòng suy tư của chính mình.

Như Ý, một người có võ công đạt đến trình độ nhất định, làm sao có thể không nhận ra bất cứ tiếng động gì, từ lúc Huyền Thiết bước chân vào phòng, cô đã gạt dòng suy nghĩ sang một bên quay đầu nhìn Huyền Thiết với ánh mắt ân cần, rồi nhẹ nhàng cười khẽ: “Có việc gì ư?” Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng với sự ăn ý giữa hai người bọn họ, vẫn khiến cô biết rất rõ ràng rằng, chắc chắn đây không phải là chuyện đơn giản chút nào.

Huyền Thiết báo cáo lại hết từ đầu đến cuối buổi gặp gỡ Cát Băng, Cát Lượng và Hồng Đậu lại với Như Ý, không hề để sót bất kỳ chi tiết nào.

Cô bật cười, tất nhiên tin tưởng ở hắn ta, thực chất mặc dù có thu hoạch ngoài ý muốn nhưng cô vẫn đoán được phần lớn về mối quan hệ của bọn họ.

Lúc Hồng Đậu và Cát Băng tỉ võ với nhau, cô đã đoán được ắt hẳn bọn họ có qua lại với nhau, còn Phinh Đình và Cát Băng, có lẽ Phinh Đình là người của Cát Băng đấy nhỉ, nếu đúng là như thế thì e rằng bây giờ Phinh Đình không hề an toàn chút nào.

“Ngươi nói Cát Băng không hề bước vào phòng, nhìn rõ gương mặt của Phinh Đình à?” Như Ý cẩn thận lắng nghe lời nói của Huyền Thiết, cũng nắm bắt được điểm mấu chốt.

Huyền Thiết khẽ gật đầu: “Thưa môn chủ, đúng là như vậy. Vì ta đến vào đúng lúc đó nên Cát Băng không kịp nhìn rõ gương mặt Phinh Đình!”

Sau khi nghe hết, Như Ý vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng cô hoàn toàn không gợn lên chút cảm xúc nào, chỉ có điều, đầu ngón tay bứt hoa hoa cỏ cỏ trên ban công trở nên mau chóng hơn, có thể biết được rằng cô đang tính toán điều gì đó: “Đêm nay ngươi phải hết sức cẩn thận, ta nghĩ nếu như có người vẫn chưa kịp nhìn rõ ràng, vậy thì chắn chắn sẽ đến thăm dò một lần nữa, một khi hắn ta đã xác nhận thì e rằng tính mạng Phinh Đình sẽ gặp nguy hiểm, cho dù chúng ta phải hao phí bao nhiêu công sức để cứu nàng ta đi nữa thì ngươi phải bảo vệ Phinh Đình cô nương chu toàn, chỉ cần nhìn vào lợi ích mà nàng ta có thể mang lại cho Cát Băng thì chắc chắn là nàng ta biết được không ít đâu.”

Đương nhiên Huyền Thiết tán thành phân tích của Như Ý và làm theo lời cô căn dặn, thực chất trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều, hắn không nghĩ được chu toàn như Như Ý mà thôi.

Nhưng vì sao nghe nói Phinh Đình gặp nguy hiểm, trong lòng hắn lại cảm thấy hơi lo lắng cơ chứ, hắn chỉ muốn tự động xem đây là trách nhiệm của mình, phải hoàn thành việc Như Ý căn dặn.

“Môn chủ, vậy Hồng Đậu thì sao? Còn người nói địa chỉ của Hắc Huyền Lệnh cho cô lần trước nữa?” Huyền Thiết vẫn thấy lo cho Như Ý, mặc dù nhìn như thể người ấy có lòng tốt, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng, thường cảm thấy động cơ của y không hề trong sáng chút nào.

Như Ý lắc đầu, tựa như không muốn Huyền Thiết hỏi nhiều hơn nữa: “Ngươi đừng quan tâm đến những chuyện khác nữa, ta biết phải làm thế nào! Ngươi chỉ cần bảo vệ người đẹp Phinh Đình là được rồi!” Khi nãy Như Ý để ý thấy Huyền Thiết hơi mất tự nhiên, trong lòng cô cũng hy vọng có thể đưa Phinh Đình về, ghép đôi thành cặp với Huyền Thiết, có lẽ như thế sẽ tốt hơn, bởi vậy lần này cô mới sắp xếp như thế, để anh hùng cứu mỹ nhân thì càng hay ho hơn nữa.

Vẻ mặt Như Ý rất đỗi tự nhiên, nhưng đã tính toán hết trong lòng, nếu như việc này thành công thì coi như là mt mũi tên trúng hai con nhạn, cô cảm thấy làm vậy rất đáng.

Thấy Như Ý đã có lên kế hoạch ổn thỏa, Huyền Thiết cũng không lo lắng gì nữa.

Từ lúc Huyền Thiết bỏ đi, Phinh Đình không khỏi thấy phơi phới trong lòng, cảm giác này khiến gương mặt nàng ta không khỏi đỏ bừng, giống như trải đào mọng nước ngày xuân vậy.

Nàng ta là sát thủ, nàng ta không ngừng tự nói với lòng mình như thế, nhưng nàng ta lại cầm lòng không đậu, hình ảnh tay nàng và tay Huyền Thiết chạm vào nhau luôn hiện lên trong đầu mình, còn có tâm trạng phơi phới ấy nữa.

“Phinh Đình, mi không có tư cách yêu đương đâu, hiểu không? Mi là sát thủ, còn là kẻ thù của nhóm người Huyền Thiết nữa, rốt cuộc mi muốn làm gì?” Phinh Đình thầm cảnh cáo mình trong lòng, sắc đỏ trên gương mặt dần dần phai biến, bây giờ lại trở thành nét muộn sầu.

“Bốp bốp bốp!” Đột nhiên có tiếng vả mặt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phinh Đình.

Dáng người của một nam nhân xuất hiện trước mắt nàng ta.

Vào giây phút hắn xuất hiện, gương mặt nàng ta hơi xấu đi, thậm chí còn pha lẫn vẻ sợ hãi, thân là sát thủ, nàng ta không được sợ hãi mới đúng, nhưng không biết tại vì sao mà bây giờ nàng ta lại thấy thấp thoáng hy vọng, hy vọng chuyện gì đó, hoặc người nào đó sẽ đến.

Sau khi nhìn thấy Phinh Đình, nam nhân ấy lùi bước về sau, sắc mặt khẽ thay đổi: “Lẽ nào ngươi vẫn chưa chết ư, mặc dù vẫn còn sống khỏe nhưng trí nhớ lại mất hết rồi sao? Nhìn thấy đương gia mà không quỳ xuống à!” Nam nhân ấy gằn giọng khiển trách, cũng không buồn quan tâm rốt cuộc bây giờ sắc mặt nàng ta trông như thế nào, cơ thể có thể chịu nổi không,o thời điểm này mà hắn vẫn ra oai với nàng.

Phinh Đình nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, mặc dù vào giây phút quỳ xuống ấy, vết thương nứt toác ra ngay, nhưng nàng vẫn cắn răng quỳ thẳng: “Thuộc hạ khấu kiến nhị đương gia!” Phinh Đình không biết người mà Như Ý phái đến bảo vệ mình ấy có ở đâu đây không, chỉ có điều, nàng ta không muốn chết nhanh như thế, trong lòng nàng ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa tìm được đáp án, bởi thế nàng ta không thể chết được.

Cát Băng thấy Phinh Đình ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, trong lòng hết sức vui vẻ, từ điều này có thể chứng tỏ được rằng nàng ta không hề phản bội mình, chứ bằng không hắn sẽ cho nàng ta đi gặp Diêm La ngay lập tức.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận