CHƯƠNG 462: NAM TỬ TUYỆT THẾ
Như Ý nhìn nha hoàn hai bên: “Các ngươi đi xuống trước đi!”
“Nô tỳ cáo lui!” Hai nha hoàn thức thời rời đi.
Lúc này ánh mắt của Như Ý mới đặt trên người Huyền Dạ: “Bây giờ ta có một chuyện muốn để ngươi đi làm, ngươi nhất định phải nhanh chóng tra ra cho ta, ngày mai, ta muốn kết quả!” Như Ý trầm tư, tiếp tục nói: “Còn nhớ nữ tử ngày hôm đó chúng ta cứu về không? Bây giờ ta muốn ngươi đi tra chuyện trước khi nàng ta vào Đào Viên sơn mạch!”
Huyền Dạ căn cứ vào người mà Như Ý nhắc đến, nhớ lại một chút, lập tức ôm quyền khẳng định trả lời: “Xin môn chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ đi tra rõ ràng ngay, nhất định trước ngày mai có thể cho môn chủ một đáp án!”
Đối mặt với câu trả lời kiên định như vậy của Huyền Dạ, Như Ý có chút vui mừng: “Đúng rồi, còn có một việc chính là…” Như Ý đưa vật trong tay mình cho Huyền Dạ, sau đó nói nhỏ mấy câu bên tai hắn ta, trong mắt Huyền Dạ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng mà vẫn rất ổn trọng gật đầu.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay, môn chủ còn có dặn dò khác không?” Bởi vì chuyện gấp, Huyền Dạ cũng không dám trì hoãn quá nhiều thời gian, cũng muốn nhanh chóng rời đi, như vậy mới có thể nhanh chóng cho Như Ý một câu trả lời thuyết phục.
Như Ý khoát khoát tay: “Ngươi đi làm đi!”
Lúc này Huyền Dạ nhanh chóng lui người rời đi.
Ngay lúc Huyền Dạ rời đi, cả người Như Ý hoàn toàn mềm nhũn ra, vẻ mặt trở nên có chút xấu xí, vừa rồi sở dĩ cô cẩn thận như vậy, chỉ là lo lắng bên ngoài có người giám thị, không biết vì sao, gần đây luôn có một cảm giác khó hiểu là bên cạnh mình có người, có một ánh mắt luôn theo dõi mình, mặc dù nó chưa từng mang đến nguy hiểm gì cho mình, thậm chí cũng không hoang mang, hoang mang duy nhất chỉ sợ cũng là nghi kỵ của chính mình thôi, cho nên cô càng trở nên cẩn thận hơn.
Ngay lúc Huyền Dạ rời đi, một người áo đen cũng từ nóc nhà rời đi, người nọ mặc dù không hoàn toàn nghe được đối thoại giữa hai người nhưng cũng biết thân phận của Như Ý này không đơn giản, cũng chỉ vì công phu của Như Ý và Huyền Dạ không yếu, cho nên người nọ cũng không dám dựa vào gần như vậy.
“Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy Như Ý cô nương đưa thứ gì đó cho trang chủ Huyền Thiết sơn trang, chỉ là bởi vì cách quá xa, hơn nữa lần này Như Ý dường như vô cùng cẩn thận, đồ đưa cho Huyền Dạ cũng che kín thuộc hạ nhìn không rõ là cái gì, nhưng mà sắc mặt của trang chủ kia thay đổi, thuộc hạ có thể khẳng định vật kia rất quan trọng, thuộc hạ suy đoán có phải là có quan hệ với Hắc huyền lệnh hay không!?” Người áo đen quỳ gối bên người một nam tử áo đỏ, mỗi câu mỗi chữ nói rõ thứ mình nhìn thấy ra.
Nam tử mặc áo đỏ nghe người áo đen báo cáo và suy đoán, hơi nhíu mày một chút: “Ý của ngươi là?” Nam tử mặc áo đỏ nhìn chằm chằm vào người áo đen, ánh mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng, không có chút cảm tình.
Người áo đen cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn vào con ngươi của nam tử áo đỏ: “Thuộc hạ suy đoán, Hắc huyền lệnh cũng không nằm trong tay trang chủ kia, có thể là ở trong tay Như Ý đó, bằng không vì sao Huyền Dạ này lại chỉ khách khí với một mình Như Ý cô nương như vậy, thậm chí có chút cung kính?”
Khóe miệng của nam tử áo đó có chút giơ lên, không đồng ý với quan điểm của người áo đen, cũng không phủ nhận: “Ngươi tiếp tục giám thị, cứ như vậy là được, không được bị phát hiện, đặc biệt là theo như ngươi nói, Như Ý cô nương này chỉ sợ là đã có cảm giác, bằng không cũng sẽ không trở nên cẩn thận như vậy, đi xuống đi!”
“Dạ.” Người áo đen lập tức quỳ gối rời đi.
Trong ánh mắt của nam tử áo đỏ là nghi hoặc và vui mừng, có một loại tình cảm không thể hiểu được, lúc này lại trút toàn bộ ra, không ai có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn ta lúc này, các đốt ngón tay nhẹ nhàng động đậy, một cánh cửa bị mở ra.
Nam tử không chút do dự, đi thẳng vào, rất nhanh cánh cửa lần nữa khép lại, ngăn cách hắn ta và thế giới bên ngoài, giống như chỉ có ở đây, hắn ta mới có thể tìm được một mình khác.
“Người tới, thay quần áo!” Lúc Như Ý từ trong một tỉnh lại, phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rỡ, ánh mắt trời ngập tràn hương hoa cũng đến bên mép giường của mình, giống như là đang chờ đợi mình vậy.
Vừa nghe thấy tiếng của Như Ý, hai nha hoàn mang theo quần áo để Như Ý thay tiến vào.
“Như Ý cô nương, thật là đẹp quá!”
Ngồi trước bàn trang điểm, Như Ý để nha hoàn trang điểm cho mình, hôm nay là một ngày tốt, nữ lấy lời khen của người khác làm vui, cô cũng không ngoại lệ, nghe thấy nha hoàn khen ngợi tâm tình cũng tốt lên, cô vẫn luôn lộ ra vẻ tươi cười, tỏa sáng như vậy, càng thể hiện thanh xuân đẹp đẽ.
“Như Ý cô nương dĩ nhiên đẹp rồi, nô ty cảm thấy chỉ sợ hoa này ở cùng một chỗ cũng thua kém mấy phần!” Một nha hoàn khác cũng không khách khí khen ngợi.
Như Ý khẽ cười mộ tiếng, lần đầu tiên thấy hai người nha hoàn nay khen ngợi mình như vậy, ngược lại có chút không quen, bình thường mặc dù hai người không nói nhiều, nhưng cũng không vui vẻ lắm, dáng vẻ như hôm nay làm cô có chút tò mò: “Ta nói, hai vị hôm nay ăn mật sao? Miệng ngọt như vậy? Nói đi, có chuyện gì không?” Như Ý mới không cho rằng đầu óc hai người này đột nhiên thông suốt, đột nhiên đối với mình tốt như vậy, khẳng định là có chuyện.
Hai người nghe Như Ý hỏi như vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi, một nha hoàn lớn mật nói: “Như Ý cô nương, bên ngoài có một nam tử tuyệt thế chờ đợi đã lâu, vốn nô tỳ muốn đánh thức cô nương, nhưng mà nam tử đó kiên quyết chờ người tỉnh lại, bây giờ vẫn đang chờ người ở bên ngoài đấy!”
Như Ý vừa nghe, nam tử tuyệt sắc? Sẽ là ai đây? Xem hai hai cô nhóc này nhìn thấy mỹ nam tâm trạng tốt đẹp, thì ra là thế, nhưng mà cũng không cảm thấy kỳ quái, Như Ý cười cười: “Một khi đã chờ một thời gian dài rồi, cũng không thiếu chút này, các ngươi làm cho ta xinh đẹp một chút, nếu là gặp nam tử tuyệt sắc, đương nhiên không thể nhợt nhạt được!” Như Ý không đưa ánh mắt nhìn trong viện này, chỉ nhìn mình trước giương, mặc dù trong gương đồ mình không phải quá rõ ràng, nhưng mà xuyên qua dáng vẻ mơ hô có thể thấy được mình đẹp đến nhường nào.
Nam tử ngoài cửa, lúc này đang ngồi trên ghế đá giữa sân, có vẻ thong dong bình tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ đó, những cánh hoa rơi xuống xung quanh, lúc này cũng khom lưng, giống như là ngượng ngừng trước mặt hắn ta, nhưng mà dường như hắn lại không có chút nôn nóng nào, ánh mắt sạch sẽ, khuôn mặt mỹ lệ không chút tì vết, cho dù là nữ tử, chỉ sợ cũng kém thua hắn ta, nhưng mà gương mặt tuyệt mỹ yêu mị này lại không có chút nhu hòa, không che nổi khí chất nam tử của hắn ta.
Lúc cửa két một tiếng mở ra thì ánh mắt của nam tử sốt ruột rơi vào trước cửa, thân thể cũng hơi đứng lên.
Như Ý đi đến trước cửa, ánh mắt không hẹn mà gặp nam tử kia, lập tức có cái gì đó luân chuyển giữa hai người.
“Như Ý!” Thanh âm vào tai như tiếng chuông kích thích màng tai, mặt hai nha hoàn bên cạnh nóng lên, tim đập rộn lên, rõ ràng là gọi Như Ý, lại có lực sát thương như vậy.
Như Ý cười nhạt một tiếng: “Tinh Thần, chúng ta đã lâu không gặp!”
Nhìn thấy nụ cười của Như Ý, lúc này Mộ Dung Tinh Thần cũng lộ ra nụ cười hồn nhiên, trong mắt sạch sẽ có thể thấy rõ nội tâm đơn thuần của hắn.
“Như Ý, ta nhớ nàng lắm!” Không đến nửa ánh mắt, lúc này Mộ Dung Tinh Thần giống như một đứa bé, tuyên thệ tâm tình của mình.
Như Ý cũng không kinh hãi, giống như không có chút nào kỳ quái, ở trong mắt cô, Mộ Dung Tinh Thần vẫn luôn như vậy, đơn thuần ngây thơ, lại luôn suy nghĩ vì mình.
Như Ý đi đến trước bàn đá: “Các ngươi đem hoa trà trong nhà tới đây!” Như Ý quay đầu căn dặn hai vị nha hoàn còn đang háo sắc, quay đầu buồn cười nhìn Mộ Dung Tinh Thần.
“Tinh Thần, bây giờ ngươi có khỏe không?” Như Ý cũng không biết mình nên nói cái gì, Tinh Thần đã từng sống với mình một thời gian dài như vậy, sau cùng mình lại chọn Thác Bạt Liệt, hắn lại thật sự biến mất khỏi sinh mệnh của mình, lúc ấy cô rất mâu thuẫn, bởi vì đối với cô Mộ Dung Tinh Thần rất quan trọng, ít nhất mỗi lần cô gặp khó khăn thì hắn luôn là người đầu tiên lao ra cứu mình.
Hôm nay, lại lần nữa lặp lại, nhìn khuôn mặt vẫn phong hoa tuyệt đại như vậy, năm tháng ngược lại không để lại đấu ấn gì, chỉ làm cho hắn càng thêm trưởng thành.
Mộ Dung Tinh Thần được Như Ý hỏi như vậy, trên mặt vui vẻ, hai mắt cũng tỏa sáng, chỉ cần là một sự quan tâm, một sự cổ vũ, cũng có thể làm cho hắn vô cùng hưng phấn: “Như Ý, nàng vẫn quan tâm đến ta đúng không? Ta biết nàng sẽ không quên ta!” Mộ Dung Tinh Thần vì vui vẻ, lại không tự chủ được nắm lấy Như Ý nói.
Thần sắc trên mặt Như Ý khựng lại, cô cho rằng cô rời đi lâu như vậy, cho dù Mộ Dung Tinh Thần không quên mình đi, nhưng cũng sẽ không có tình cảm sâu đậm như vậy, hành động hôm nay làm cho Như Ý mẫn cảm biết, Mộ Dung Tinh Thần vẫn nhớ mãi mình không quên.
“Tinh Thần, ta rất khỏe, đương nhiên là ta quan tâm đến ngươi, ngươi là người bạn tốt nhất của ta mà!” Như Ý đối mặt với con mắt hy vọng của Mộ Dung Tinh Thần, nghiêm túc trả lời.
Mộ Dung Tinh Thần vừa nghe Như Ý nói xong câu đó thì khuôn mặt vừa mới vui mừng, lập tức trở nên ảm đạm không có ánh sáng, so với hoa héo còn héo hơn: “Ta không muốn làm bạn của nàng, ta chỉ muốn làm…”
“Thật không ngờ hai vị vậy là mà người quen cũ!” Ngay lúc Mộ Dung Tinh Thần lại muốn thổ lộ lần nữa, Như Ý cũng có chút lo lắng hai người vừa gặp nhau lại vì chuyện này mà trở nên xấu hổ thì một giọng nói đột ngôn xuất hiện giữa ánh mắt trao đổi của hai người, cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Mộ Dung Tinh Thần bị người cắt đứt lời nói, hung dữ nhìn chằm chằm vào người đến, không hề che giấu sự tức giận của mình: “Ngươi là ai? Sao sớm không đến muộn không đến, lại cứ xuất hiện vào lúc này, có phải ngươi cố ý phá ta hay không!” Mộ Dung Tinh Thần nhìn nguời này chống lại ánh mắt của mình, cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười càng lúc càng thân mật, ngọn lửa chôn xuống đột nhiên cháy lên, lập tức đứng lên.
Như Ý kéo kéo góc áo của Mộ Dung Tinh Thần, ánh mắt thành khẩn, hy vọng hắn không nên tức giận.
Mộ Dung Tinh Thần vừa tiếp xúc với ánh mắt của Như Ý, tất cả cơn giận lập tức biến mất tăm, ngượng ngùng ngồi xuống.
Lúc này Như Ý mới nhìn đến người tới, thì ra là Cát Lượng, đưa một ánh mắt cảm kích, vừa rồi Cát Lượng hoàn toàn không cần phải chen vào, dù sao người thông minh cho dù muốn nói chuyện, cũng sẽ để cho Mộ Dung Tinh Thần nói hết lời rồi mới chen vào, hắn ta làm như vậy, chỉ là thấy Như Ý khó xử, xem như giải quyết sự căng thẳng của Như Ý.
“Cát công tử đã đến đây, vậy thì ngồi xuống tâm sự đi!” Như Ý tạm thời còn chưa nghĩ ra phải ở chung một mình với Mộ Dung Tinh Thần như thế nào, chỉ đành kéo Cát Lượng một cái.
Mặc dù Mộ Dung Tinh Thần đơn thuần, nhưng mà chỉ số thông minh cũng không thấp, hắn nhìn thấy được Như Ý khó xử, trong lòng mà dù có chút đau khổ, nhưng mà hắn đã chờ nhiều năm như vậy rồi, hôm nay Như Ý lẻ loi một mình đến chốn giang hồ hiểm ác này, hắn sẽ dốc hết sức mình bảo vệ cho Như Ý, lúc này, bấy kể thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay.
“Như Ý, ta còn có việc, ta đi trước, ta sẽ còn đến tìm nàng, nếu như nàng có chuyện gì, trực tiếp dùng cái này tới tìm ra, ở trong Hắc Hạp của chúng ta, gặp lệnh như gặp ta!” Vẻ mặt Mộ Dung Tinh Thần vẫn ôn hòa đưa đồ của mình cho Như Ý.
Như Ý đứng lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn cảm kích nhận đồ của Mộ Dung Tinh Thần, gật gật đầu xem như đồng ý với lời của Mộ Dung Tinh Thần.