CHƯƠNG 468: CÓ NGƯỜI SỬ DỤNG ÁM CHIÊU!
Huyền Dạ nói xong thì xoay người đi sang một bên, muốn gọi đệ tử của mình đọc từng người mà mỗi phái đặc biệt đề cử lên thử.
“Khoan đã!” Cát Lượng biết Hắc Huyền Lệnh này là giả, cho nên hắn tự nhiên sẽ không thể Huyền Dạ dễ dàng cho qua như vậy.
Huyền Dạ cũng không tức giận, sớm đã dự liệu sẽ có người không nguyện ý để dễ dàng để Huyền Thiết sơn trang tiến hành một cách thuận lợi, hắn gật đầu: “Không biết Cát Lượng công tử, đại đương gia của Đào Viên sơn mạch còn có vấn đề gì?”
Cát Lượng khẽ cười, đứng dậy, đối diện với mọi người: “Huyền trang chủ, thật ngại quá, vãn bối có chút nghi vấn, nếu như sơn trang của các người muốn chiếm Hắc Huyền Lệnh làm của riêng, người này đều là các người chọn ra, vậy thì phải làm sao?” Cát Lượng biết hôm nay có thể chính là ngày cuối cùng của sơn trang, hắn cũng không có nửa phần nghi kỵ, nói chuyện càng không có dè chừng.
“Ngươi!” Một đệ tử của Huyền Thiết sơn trang tức giận với lời lẽ khiêu khích của Cát Lượng.
“Huyền Tịnh!” Huyền Dạ giơ tay lên, ngăn cản Huyền Tịnh lại, đứng trước mặt của Cát Lượng, sau đó chắp tay mỉm cười với mọi người: “Điểm này mọi người càng không cần lo lắng, đều nghe theo Hắc Huyền Lệnh, quần hùng ở đây, Huyền Thiết sơn trang chúng ta tự nhiên không có năng lực giữ Hắc Huyền Lệnh lại, huống chi nếu như thật sự muốn nuốt riêng, chúng ta ban đầu cũng sẽ không mời mọi người đến sơn trang, với cả, Hắc Huyền Lệnh này vốn không phải vật phàm, có lão giả biết một chút về truyền thuyết của Hắc Huyền Lệnh này, sợ rằng cũng biết Hắc Huyền Lệnh này có nhận chủ hay không, cho nên chúng ta hôm nay làm điều này chính là để mọi người cùng chứng kiến, huống chi chúng ta cái gì cũng không làm, Hắc Huyền Lệnh này nhận chủ, tự nhiên là Hắc Huyền Lệnh nhận ra, chúng ta căn bản không có cách nào dạy thần vật từ chối!”
Huyền Dạ nói xong, sau đó quét mắt với người bên dưới.
Người bên dưới, rất nhiều lão giả, không nhịn được gật đầu đồng ý, Huyền Dạ biết ông ta đã thuyết phục được mọi người rồi, bởi vì ta cũng không trẻ tuổi, cũng từng có nghe qua mấy truyền thuyết này, chỉ biết một chút không trọn vẹn, ông ta chỉ là thêm vài chi tiết vào, nhưng người bên dưới cũng sẽ không biết lời này là thật hay giả, bởi vì thật thật giả giả, giả giả thật thật, có thật có giả, có ai có thể hoàn toàn biết được.
“Được rồi, sau đây, mọi người không có nghi vấn gì nữa, vậy thì chúng ta bắt đầu!” Huyền Dạ mang theo nụ cười khiêu khích liếc qua Cát Lượng, sau đó phẩy tay.
Tiếp theo, từng người từ cửa phụ bước vào, sau đó đến trước mặt của Hắc Huyền Lệnh.
“Haizz!”
Một nam tử đứng ở vị trí đó, không có nhìn thấy phản ứng gì, hắn ta lại không cam tâm, đứng ở đó cũng không nguyện ý rời đi, chỉ biết thở dài.
“Vị công tử này, mời ngươi mau chóng rời khỏi, phía sau còn những người khác!”
Thấy nam tử đó không chịu rời đi, đệ tử của sơn trang không nhịn được có lòng tốt nhắc nhở.
“Đúng thế, không phải thì không phải, đâu thể đứng đó không chịu đi chứ!”
“Đúng thế, mau lên, phía sau còn bao nhiêu người đang đợi!”
“Ngươi như thế, có thể là chủ nhân của Hắc Huyền Lệnh được sao?”
Người phía sau vừa làu bàu, vừa mỉa mai nói.
Người đó cuối cùng không chịu được sự chế giễu của mọi người, rời khỏi vị trí của Hắc Huyền Lệnh.
Người ngày càng giảm đi, nhưng không ai có phản ứng gì cả, kỳ vọng ban đầu của mọi người, đến cuối cùng là sự thất vọng.
“Chủ tử, có cần thuộc hạ…?” Hồng Đậu đứng bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần, sau đó nói với hắn.
Mộ Dung Tinh Thần mỉm cười, sau đó khẽ lắc đầu: “Không cần, ngươi đã quên lời của Như Ý nói sao? Nhân vật chính không phải còn chưa lên sân sao?” Mộ Dung Tinh Thần mặt mày tự tin nhìn Hắc Huyền Lệnh, sau đó lại nhìn sang Như Ý đang ngồi xem kịch hay.
Mắt của Như Ý lúc này toàn bộ dừng trên người của Cát Lượng, cô không tin, Cát Lượng này có thể trấn tĩnh đến khi nào, e rằng nhìn thấy nhiều người không có ai được nhận định như vậy, hắn chắc rất nóng lòng, có điều Như Ý chính là muốn mọi người cuối cùng thấy được điều khó tin.
Cát Lượng vừa bị lời của Huyền Dạ làm cho choáng váng, trong lòng luôn không thoải mái, nhìn người đi lên không có ai được chọn trúng thì hắn đã nghi ngờ, Huyền Thiết sơn trang này rốt cuộc đang chơi trò gì, cứ chờ đấy, hắn sẽ cho Huyết Thiết sơn trang một kết cục tốt nhất, hừ!
Bên trên cực kỳ căng thẳng, mà người bên dưới, cũng có ý nghĩ xấu xa, chỉ là không biết rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng.
“Sao không phải là ta chứ! Đây là cái thứ rách gì thế!” Một người bởi vì không chấp nhận được kết quả, mắt nhìn thấy mình là gần người cuối cùng rồi, tính tỉ lệ lớn hơn một chút chứ, không ngờ vậy mà vẫn kết cục như vậy.
Hắn không vui, người phía sau dường như hy vọng lại tăng lên một chút.
Lúc này, trong đại điện toàn bộ bị không khí căng thẳng bủa vây, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Chỉ còn một người cuối cùng, mọi người đều đang đợi, người này liệu có phải chính là… Con mắt của tất cả mọi người ở đây dường như đều đặt lên người của người đó, người đó nuốt nước bọt, sau đó đứng trước mặt của Hắc Huyền Lệnh.
Cát Lượng nhìn người này, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, Huyền Dạ ơi Huyền Dạ, lẽ nào ngươi dùng loại phương thức này thì có thể đánh tan nghi ngờ của mọi người đối với Huyền Thiết sơn trang của các ngươi sao? Điều đó hình như không có khả năng!
Khi người đi muốn đi đến trước mắt Hắc Huyền Lệnh, Cát Lương ngón tay nhanh nhẹn búng ra, dưới tình huống mọi người đều khôn chú ý, một cây ngân châm đâm vào chân của người đó: “Aiya!” Người đó kêu lên một tiếng, mắt thấy thân thể sắp nhào về hướng Hắc Huyền Lệnh.
Như Ý thầm kêu không tốt, không ngờ Cát Lượng này vậy mà lại dùng ám chiêu, cô muốn tiến đến, lại không ngờ Mộ Dung Tinh Thần còn nhanh hơn cô, thân hình lóe một cái đã đỡ được người đó.
Phía dưới bắt đầu nháo nhào cả lên: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đúng thế, vậy mà có người sử dụng ám chiêu!”
“Các ngươi nói, người cuối cùng đó, có phải chính là chủ nhân được Hắc Huyền Lệnh nhận không, cho nên mới bị ám toán như vậy!”
Mọi người mỗi người một câu, rõ ràng rất kinh ngạc, mà bang phái của người đó, lúc này càng tức giận.
“Huyền trang chủ, người của chúng ta trước mắt thấy có khả năng trở thành chủ nhân của Hắc Huyền Lệnh này, bây giờ có người muốn ám toán hắn, người nói xem nên làm thế nào đây!” Bang chủ của người vừa rồi sớm đã không khống chế được sự tức giận của mình, lớn tiếng nói.
Huyền Dạ mặc dù không ngờ lại xảy ra sơ xuất như này, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự tình phía sau, ông ta cười khiêm tốn: “Đang kiểm tra người của các người, không có gì đáng ngại, đợt lát nữa để người khác đỡ hắn, cho hắn cơ hội lần nữa cùng Hắc Huyền Lệnh nhận chủ, ngươi thấy thế nào! Mọi người thấy thế nào?” Huyền Dạ một chút cũng không căng thẳng, đối với chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, đều sẽ không ảnh hưởng đến kết cục, cho nên ông ta nghĩ một số người nào đó đã tính toán sai cả rồi.
Mấy người đó cũng biết bản thân không làm được gì nữa, xua xua tay, đồng ý đề nghị của Huyền Dạ.
Sau đó, người vừa bị thương lại lần nữa được đỡ đến trước mắt của Hắc Huyền Lệnh, có điều kết quả lại không hề lí tưởng, Hắc Huyền Lệnh này vẫn không có động tĩnh gì cả.
Điều này khiến mọi người cũng cuống quýt: “Huyền trang chủ, bây giờ ngài nên giải thích chuyện này là như thế nào đi? Lẽ nào Hắc Huyền Lệnh này đã mất đi năng lực nhận chủ khác rồi sao?” Cát Lượng thấy kết cục như vậy, trong lòng thầm vui, không nhịn được đứng dậy chỉ trích sự không đúng của Huyền Dạ.
Huyền Dạ cũng không có sợ hãi gig, dường như tất cả những chuyện này đều rất bình thường, chỉ là ông ta âm thầm thở dài, sau đó nói mấy lời ái ngại: “Thật ra ta cũng không dự liệu được kết cục như thế này, không có ngờ làm thế này cũng không tìm được người có thể phá giải bí mật của Hắc Huyền Lệnh, có điều, ta đã từng nghe nói Vô Tuyết sơn trang ban đầu, ta nghĩ nếu như người của sơn trang này còn, có thể mở ra được, dù sao năm đó có lời đồn vật này ở trong Vô Tuyết sơn trang, còn làm sao chuyền đến sơn trang chúng ta, xin thứ lỗi ta không thể nói nhiều, hiện nay cũng không biết đi tìm người như thế ở đâu nữa!” Huyền Dạ vừa nói vừa thở dài tiếc nuối.
Cát Lượng cuối cùng bắt được có chút hiểu Huyền Dạ muốn làm gì rồi, hắn vừa muốn đứng ra chất vấn thì không ngờ bị người đột nhiên xuất hiện phá vỡ sự sững sờ của tất cả mọi người.
“Để ta đến thử!”
Giọng nói trong veo của một nữ tử vào lúc này như tiếng của chim vàng anh vang lên, mang theo một loại mênh mông, lượn lờ khắp đại điện, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên mặt của Phinh Đình, nhìn người vừa lớn đó bước ra, không có nửa điểm sợ hãi.
Cát Lượng thâm ý nhìn ra sự xuất hiện của Phinh Đình trước mặt mình, hai người nhìn nhau, hắn cho một ánh mắt cảnh cáo, có điều lần này hắn phát hiện, Phinh Đình vậy mà không có sợ hãi mà nghênh đón ánh mắt của mình.
“Ngươi dựa vào cái gì mà thử?” Cát Lượng không tin, nàng ta biết chuyện năm đó, căn bản không có chứng cứ.
Phinh Đình cười chế giễu: “Ta chính là chủ nhân của Vô Tuyết sơn trang, Liễu Diệm Nhi, Phinh Đình của bây giờ!” Nàng ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người.
“Giống, rất giống!” Cũng không biết ai ở bên dưới nói mấy từ như vậy, mọi người đều không nhìn được mà chăm chú nhìn Phinh Đình.
“Ta đã nhìn thấy tướng mạo thật của trang chủ năm đó, không sai.” Một người khác cũng nhìn ra, phụ họa theo.
Lần này, mọi người đều không có phản đối.
Phinh Đình ngẩng lên: “Lần này, ta có tư cách để thử rồi chứ!” Phinh Đình nói, trực tiếp đi trên vị trí trước mặt của Hắc Huyền Lệnh.
Mọi người nín thở nhìn Phinh Đình từng bước từng bước đi về phía trước.
“Ùng!”
Mắt của tất cả mọi người đều mở to, mắt thấy, một đồ vật lớn như vậy trực tiếp bay về phía Phinh Đình, cho dù Phinh Đình muốn tránh, thứ đó vậy mà chạy theo Phinh Đình.
Cát Lượng có chút không tin nhìn tất cả những điều này: “Chuyện này sao có thể? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lẽ nào Phinh Đình này thật sự có thể tác động đến Hắc Huyền Lệnh? Cát Lương suy đoán, sau đó quay đầu ra hiệu bằng mắt với Cát Băng, Cát Băng gật đầu hiểu ý.
“Phinh Đình cô nương, cô đứng ở đó đừng động đậy, Hắc Huyền Lệnh này nếu đã nhận chủ, sẽ không hại đến cô!” Huyền Dạ nhắc nhở một tiếng, Phinh Đình lập tức dừng lại, sau đó, Hắc Huyền Lệnh này bám lên người của Phinh Đình.
Cát Lượng nhìn Cát Băng, Cát Băng khẽ gật đầu, sau đó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc y nhân.
Hiện trường trở nên rối loạn.
Như Ý cùng Huyền Dạ cũng nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn cảnh rối loạn, lập tức lo lắng cho Như Ý, thân thể lóe lên vậy mà đến bên cạnh của Như Ý: “Ý Nhi, không cần lo lắng, ta có thể bảo vệ nàng!”
Mộ Dung Tinh Thần nói xong, quay người, đối diện với hắc y nhân, ánh mắt lạnh như hàn kiếm, dường như chỉ cần hắn ra một chiêu, những người đó chỉ có mất mạng.
Khoảnh khắc đó, Như Ý đột nhiên có loại cảm giác ỷ lại, tuy một mình cô cũng có thể ứng phó với những người này, nhưng lúc này, tiếng Ý Nhi đó, cô nhớ lại nhiều năm trước, đã từng có một người cũng nói với mình như vậy, hắn nói là: “Ý Nhi, có ta ở đây!” Cho nên, người đó thật sự đồng hành với cô nhiều năm như vậy, luôn bảo vệ cô, quan tâm cô, ngay cả cuối cùng cũng vì cô mới mất đi mạng sống.
Như Ý đã cảm động, lúc này thật sự rất cảm động, có thứ gì đó dường như không giống lắm, dường như mọi thứ đều không có thay đổi, chỉ là cô không biết, tại sao Mộ Dung Tinh Thần của lúc này, lại có chút không giống với Mộ Dung Tinh Thần mà bình thường bản thân nhìn thấy.
Đứng sau lưng của Mộ Dung Tinh Thần, Như Ý vậy mà có thể cảm nhận một loại yên tâm đến kỳ diệu, cảm giác an toàn!
“Bịch!”