CHƯƠNG 480: CHỈ LÀ GIẢ ĐIÊN THÔI
Tiểu Giai nhịn không được mà gật đầu liên tục: “Vẫn là cô nương thông minh, cái này…” Vốn là Tiểu Giai muốn nói tôi đi tìm đại đương gia, nhưng mà nhìn thấy Như Ý vẫn chưa về, nhưng mà đã đem lời nói này nuốt vào.
Đương nhiên Như Ý biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Giai, cô cũng muốn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, thế là cô rất đại nghĩa nói: “Chúng ta về trước đi, sau đó ngươi đến nói với đại đương gia. Đợi lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi nói như thế nào, nếu không thì có lẽ ngươi cũng không biết nên nói ra sao.”
Nhìn Như Ý đại nhân đại lượng như vậy, Tiểu Giai vui vẻ cực kỳ, hoàn toàn không chú ý đến khóe mắt của Như Ý xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Biết lát nữa phải nói như thế nào với đại đương gia của các ngươi không?” Như Ý dạy dỗ Tiểu Giai.
Tiểu Giai gật đầu: “Như Ý cô nương, người thật tốt, nô tì biết rồi, nô tì đi đây.” Nói xong, dường như Tiểu Giai đã không thể chờ đợi được nữa.
Như Ý nhìn bóng lưng của nha hoàn kia, thật ra thì mình cũng không muốn lợi dụng một cô nương ngây thơ lại trung thành kia, chỉ là cô thật sự không có cách nào khác. Huyền Thiết Sơn Trang này có nhiều người như vậy, cô không thể không quản được.
“Đang suy nghĩ cái gì đó?”
Cát Băng biến mất mấy ngày nay, hôm nay vậy mà lại xuất hiện ở trong phòng của Như Ý, lúc nãy Như Ý suy nghĩ quá chuyên tâm nên cũng không phát hiện Cát Băng đến đây từ lúc nào, cũng may lúc nãy Tiểu Giai ở đây thì hắn ta chưa xuất hiện, đây là nguyên nhân mà trong lòng của Như Ý không hoảng hốt như vậy.
“Ngoại trừ suy nghĩ, ngoại trừ ngẩn người, ta hiện tại giống như không có chuyện gì để làm vậy.”
Như Ý cũng không che giấu tâm tình của mình, dù sao lúc này chính mình nói mấy lời này cũng rất hợp lý, ngoại trừ có thể làm những chuyện này thì chính xác là cô không có cái gì khác có thể làm.
Cát Băng cười một tiếng: “Lúc nãy nhìn cái gì mà xuất thần như vậy? Có phải là hơi thích Đào viên sơn mạch của ta rồi hay không, cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Như Ý gãi gãi đầu: “Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, ngươi kêu ta phải trả lời cái nào đây?”
Cô quay đầu nhìn về phía xa xăm: “Nhìn cái gì đến xuất thần à? Đương nhiên là cảnh đẹp ở bên ngoài rồi, ngươi cảm thấy sơn trang của ngươi các người có gì đáng nhìn, đến nỗi thấy thích? Ngươi cứ nói đi, ta vẫn khá thích Huyền Thiết Sơn Trang, ta vẫn muốn quay về Huyền Thiết Sơn Trang. Một vấn đề cuối cùng, ngươi nói ta có thể chọn sao?”
Sau khi Như Ý nói xong những lời này, cô quay đầu tiếp tục nhìn cánh hoa ở bên ngoài tự do bay lượn, trong lòng cảm giác rất ghen tị: “Ngươi nói xem, nếu như giống vương tử như vậy, cứu ta ra ngoài để cho ta có thể bay lượn tự do giống như cánh hoa kia thì tốt biết bao nhiêu chứ.”
Biểu cảm trên mặt của Như Ý, bao gồm cả vẻ mong chờ trong ánh mắt kia, giờ khắc này trong đầu của cô vậy mà lại xuất hiện gương mặt của Mộ Dung Tinh Thần, bản thân cười khổ một phen. Như Ý thật sự muốn cho mình hai bạt tay, hóa ra khi người cô đơn và sợ hãi lại cần một người khác.
Cát Băng nhìn Như Ý như thế này, trong mắt vậy mà lại xuất hiện chút đồ vật thương tiếc, đồ vật kia giống như một vật sáng tập kích trái tim của mình. Hắn ta nhớ kỹ trong lòng của hắn ta rõ ràng đã từng có một người, làm sao lại bị thần sắc của nữ tử ở trước mặt làm cho đau lòng.
“Hình như cô không thích cuộc sống như vậy, cuộc sống như vậy không phải là cuộc sống mà tất cả nữ tử đều mong muốn hay sao?” Cát Băng không thể hiểu nổi, Như Ý nói cái gì mà tự do, cái gì mà vương tử, sao nàng ấy lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Như Ý quay đầu lại nhìn Cát Băng, sau đó mỉm cười, vẻ mặt bình thản: “Người giống như ta không được tính là một nữ tử bình thường, đương nhiên sẽ không có cách nào giống với tất cả nữ tử được, trong nữ tử cũng bao gồm cả ta, cho nên ngươi cũng không cần suy nghĩ gì nhiều. Hơn nữa, hiện tại chúng ta chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng, thảo luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.” Như Ý không muốn nói mấy chuyện không có ý nghĩa với Cát Băng, nói mấy chuyện này với kẻ thù của mình thì đó chính là sai lầm của bản thân.
Cát Băng từ bỏ không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ hắn ta cảm thấy mình không thể nào có quan điểm giống với cô gái ở trước mặt, hắn ta hỏi mấy cái này còn thấy thật sự nhức đầu.
“Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, lúc nào thấy thích hợp thì ta muốn để cho cô xem Hắc Huyền Lệnh, sau đó xem xem phải mở ra như thế nào.” Đây mới là điều quan trọng nhất, Cát Băng cho rằng hắn ta đã nhịn nhục vùng vẫy nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội xoay mình, mình có làm như thế nào thì hắn ta cũng phải nắm cơ hội này cho tốt.
Như Ý cũng không vội: “Ta còn chưa nghỉ ngơi tốt, chờ ta nghỉ ngơi tốt rồi ta sẽ để nha hoàn Tiểu Giai thân cận của ngươi báo cho ngươi, có được không?” Như Ý lại cười một tiếng, giống như không hề lo lắng Cát Băng sẽ tức giận, mà cô còn đặc biệt cắn răng nghiến lời nói hai chữ thân cận.
Mặc dù trong lòng của Cát Băng không vui vẻ gì, nhưng Như Ý đã đồng ý rồi, cái này cũng đã tính là xong. Xem ra nha hoàn Tiểu Giai của mình vẫn làm được chuyện, thật sự không uổng phí yêu thương nàng ấy, bất quá hắn ta chỉ cảm thấy Tiểu Giai này tuyệt đối trung thành với mình, không có tâm cơm, cho nên mới phái tới cho Như Ý dùng. Hiện tại không ngờ Như Ý hình như còn rất thích Tiểu Giai, ít nhất thì lời nói của Tiểu Giai đã khiến cho cô nghĩ thông nhanh như vậy.
Lúc này Tiểu Giai Nhịn không được mà hắt xì một cái, nàng ta còn không biết địa vị của mình ở trong lòng chủ tử của mình đã tăng lên một chút.
“Tiểu Giai, lời của ngươi nói chính là do nữ tử kia dạy ngươi sao?” Mặc dù hiện tại Cát Lượng trông thật vui mừng, nhưng thật ra trong lòng của hắn ta sớm đã có vài ngọn lửa đang thiếu đốt hừng hực.
Tiểu Giai gật gật đầu: “Như Ý cô nương kia khá tốt, những thứ này đều là do nàng ấy dạy cho ta, hiện tại ta mới biết được làm như thế nào thì nhị đương gia mới có thể không mệt mỏi như vậy! Đại đương gia, lần này ngài biết nhị đương gia đã vì ngài mà làm không ít chuyện.” Tiểu Giai không hề ý thức được mình đã bị Như Ý lợi dụng, còn đang cố gắng nỗ lực giúp Cát Băng nói mấy lời hữu ích.
Cát Lượng nhìn Tiểu Giai, sau đó nói: “Chuyện này ta đã biết rồi, cũng biết nhị đương gia của các ngươi vất vả, cho nên sau khi quay về ngươi tuyệt đối không nên nhắc mấy vấn đề này với nhị đương gia của các ngươi, có biết chưa. Nếu không ta phải làm như thế nào mới có thể để cho nhị đương gia không vất vả được, còn khiến đệ ấy tưởng rằng bản thân mình phải làm nữa.”
Lời của Cát Lượng nói có vẻ hơi trúc trắc, Tiểu Giai nghe nhưng mà có vẻ cũng không hiểu, nhưng mà nàng ta biết ý của đại đương gia chính là nói bản thân mình làm đúng, tốt nhất là không nên để cho nhị đương gia biết được.
Tiểu Giai đi khỏi chỗ của đại đương gia, trong lòng vẫn còn đang vui mừng phấn khởi, không ngờ tới Như Ý cô nương này nhìn thấy có vẻ tính tình lạnh lùng, nhưng ngược lại tấm lòng cũng không tệ lắm.
Giờ này trong lòng có Cát Lượng có đầy đủ tư vị. Được lắm Cát Băng, vậy mà lại muốn nuốt trọn thứ tốt này một mình, không ngờ là cánh thật sự cứng rắn rồi liền muốn bay một mình, không có cửa đâu.
Trong lòng Cát Lượng mắng Cát Băng một lần lại một lần, trong lòng còn có kế hoạch, xem xem phải giành lại Như Ý vào trong tay mình như thế nào. Thấy Như Ý đã nhìn ra hai huynh đệ bọn họ không hợp nhau, chỉ là không biết rốt cuộc mình đang làm cái gì mới có thể không bị lợi dụng, cũng có thể đạt được lợi ích của chính mình.
“Một đám phế vật các ngươi còn không tra được một chút manh mối nào sao?”
Giờ phút này, Mộ Dung Tinh Thần nổi gân xanh nhìn một đám người đang quỳ ở trước mặt, lớn tiếng khiển trách, chỉ thiếu mỗi chuyện cầm đao bổ người ở trước mặt.
“Xin lâu chủ bớt giận, thật sự là đối phương không hề để lại một chút manh mối nào, mà một trận lửa lớn đã đốt hết tất cả không còn gì.”
Một thuộc hạ quỳ ở phía dưới vẫn mơ mộng hão huyền mà giải thích sự thật.
Chỉ là hình như hắn ta đã quên đi Mộ Dung Tinh Thần là loại người gì, cho đến bây giờ Mộ Dung Tinh Thần chính là người chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình, giờ phút này lại giải thích, trong cái nhìn của Mộ Dung Tinh Thần chẳng qua là đang vì che giấu sự vô dụng của mình mà thôi.
“Cút đi, đi lĩnh tội của mình đi, Tịch Mịch Yên Vũ lâu của ta sẽ không nuôi phế vật vô dụng.” Mộ Dung Tinh Thần cũng không thèm nhìn người kia một cái, trực tiếp phân phó nói.
Lĩnh tội, cái này đối với Tịch Mịch Yên Vũ lâu mà nói, cụt tay chính là hình phạt nhẹ nhất, nhưng mà nếu như không xử lý xong chuyện như vậy thì sẽ xong đời.
Tìm không ra đáp án, tìm không ra chân tướng, tìm không ra hung thủ, Mộ Dung Tinh Thần cảm thấy mình đang bị giày vò. Một người, hắn ta cảm thấy bây giờ không phải là một người nữa, mà là một cái xác, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng, không tìm được dũng khí để tiếp tục sống, hắn ta không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào, làm thế nào để vượt qua từng ngày từng ngày không có Như Ý.
Từ ngày hôm đó trở đi, trong mắt của tất cả mọi người thì Phinh Đình đã trở thành một người điên, một kẻ điên với mái tóc trắng và máu đỏ ở trong mắt.
Trước đó Cát Băng cũng đã nói, Phinh Đình phản bội chính là muốn dùng loại phương thức này để trừng phạt nàng ta.
Đúng, hắn ta đã làm được rồi, bởi vì Phinh Đình thật sự đã biến thành một kẻ điên.
“Không muốn, không phải ta, đừng…”. . . . .”
Một lần lại một lần, Phinh Đình giống như là đang sám hối, lại giống như là đang khóc lóc, chỉ là không có mấy người sẽ để ý tới nàng ta.
Không có một ai, tất cả mọi người đều né không kịp, ngay cả người tới đưa cơm cho nàng ta mà lần nào cũng chán ghét ném qua cho nàng ta.
“Đây chính lại kết cục của việc phản bội, đáng đời ngươi.” Một nha hoàn ở bên ngoài bị chọc tức, lại tới đây, rốt cuộc nàng ta cũng có thể tìm được người để mình trút tức giận.
Xem thường người ta, nha hoàn này còn lấy đồ vật lắc qua lắc lại trước mặt của Phinh Đình: “Đến đây đi, muốn ăn à, muốn ăn thì đến đây lấy đi.”
Phinh Đình đáng thương nhảy nhảy giành lấy, nhưng mà lại với không tới.
Nha hoàn kia nhìn dáng vẻ của Phinh Đình buồn cười cực kỳ, sau đó lại ném qua một chút: “Đến đây giành lấy đi.”
Có điều nàng ta tưởng là Phinh Đình thật sự không bình thường, đã bị điên rồi, cho nên mới tùy ý đùa giỡn nàng ta như thế này, nhưng mà đó chỉ là nàng ta nghĩ thôi, bởi vì Phinh Đình chỉ là giả điên.
Phinh Đình giả dạng rất tốt, tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta đã bị điên rồi cho nên vốn không để ý đến vấn đề này, tóc trắng và nước mắt máu của nàng ta đều là thật, nhưng mà mấy thứ đó là sau khi nàng ta tỉnh lại. Nàng ta chỉ đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi thời cơ có người có thể đến gần nàng ta, sau đó hành động một cái, thành công đào thoát.
Hôm nay không đúng dịp rồi, có lẽ là do vận may của nha hoàn này không tốt, ở bên ngoài bị chọc tức, vừa cho rằng ở đây có thể hả giận. Không ngờ rằng lúc nàng ta bước càng ngày càng gần với Phinh Đình, Phinh Đình một phát bắt được tay của nàng ta, sau đó kéo một cái, nữ tự kia liền bị kéo về phía của Phinh Đình.
Phinh Đình nhanh chóng tìm được chìa khóa trên người của nha hoàn kia, sau đó mở cửa nhà lao ra, tiếp theo dùng một chưởng làm cho nha hoàn hôn mê bất tỉnh, Phinh Đình cẩn thận đi qua vườn đào này.
Hiện tại nơi mà có thể ẩn thân duy nhất chính là cấm địa của núi Đào Viên.
Phinh Đình không có đi vào, nàng ta cũng không biết ở đó rốt cuộc có thứ gì, tại sao lại được gọi là cấm địa? Nàng ta chỉ nghe nói hoa đào ở đó không giống với bình thường, điều đó mang ý nghĩa nơi đó đã xảy ra chuyện đặc biệt gì.
“Chậc, ngươi nói xem nữ nhân kia dựa vào cái gì mà đối xử với chúng ta hung dữ như vậy, dù sao thì chúng ta cũng là người của đại đương gia mà.”
Miệng một nha hoàn áo đỏ lẩm bẩm, rất bất mãn nói với nữ tử mặc lục y ở bên cạnh, trên mặt khó chịu đến nỗi muốn vặn vẹo thành cái bánh quai chèo.
“Còn không phải sao, cái gì mà khách do nhị đương gia mời tới, ta thấy chính là làm ấm giường chứ gì. Nữ nhân như vậy thật sự đê tiện, còn tự cho là mình đúng, nàng ta đâu có biết thủ đoạn của nhị đương gia tàn nhẫn cỡ nào, nếu không thì bên trong phòng giam cũng sẽ không giam giữ một nữ nhân như vậy.” Nữ tử y phục màu xanh kia mắng chửi người cực kỳ độc, không hề kém cỏi hơn so với nữ tử thứ nhất.
Phinh Đình nhìn hai người bọn họ đi tới, nàng ta trốn đằng sau một cái cây, may là quần áo mà nàng ta lột của nha hoàn lúc nãy là màu đỏ, nếu không thì thật sự rất dễ dàng bị phát hiện.
Nữ nhân à? Phinh Đình có chút tò mò, rốt cuộc là nữ nhân nào, làm ấm giường ư? Phinh Đình đối với nhị đương gia, không thể gọi hắn ta là nhị đương gia, nên gọi hắn ta là cầm thú, hắn ta cũng không phải là một người hoang dâm, sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân chứ, có phải là? Người đầu tiên mà Phinh Đình nghĩ tới chính là Như Ý, không biết là trực giác của nữ nhân hay là như thế nào, nàng ta cảm thấy Như Ý vẫn còn chưa chết, mà một trận lửa lớn kia làm người của Huyền Thiết Sơn Trang đều chết, nhưng mà nàng ta luôn cảm thấy thân phận của Như Ý Đặc thù, không hề dễ dàng chết như vậy.