CHƯƠNG 487: ĐEM NGƯỜI HẦU HẠ CHO TỐT
Phinh Đình hiểu ý gật đầu, từ từ mở đôi môi vốn có chút khô nứt của mình ra, chậm rãi nói.
Vì thế câu chuyện lại bắt đầu từ khi vào sơn mạch Đào Viên, kể lại việc Đại Nha kéo Huyền Thiết đi tìm nàng, mặt sau của Hắc Huyền Lệnh kia, còn có lời của những thủ hạ đều là để dẫn dắt nàng nghĩ rằng Hắc Huyền Lệnh ở đó, và cả chuyện sau đó trở lại sơn trang Huyền Thiết.
Nàng bị trúng cổ thuật của Cát Băng, không biết là kiếm ở đâu ra. Hắn đã khống chế tâm trí của mình, bỏ thuốc mê vào trong nước giếng, khiến sáng hôm sau tất cả những người ăn điểm tâm dùng nước giếng đó làm cứ như vậy mà nặng nề thiếp đi, rồi lại kể đến vụ phóng hỏa sơn trang Huyền Thiết, tiếp theo là chuyện nàng tự tay giết chết người mình yêu, Phinh Đình đã sớm khóc không thành tiếng, những chuyện đó chẳng khác nào một cơn ác mộng không ngừng tra tấn nàng, thực ra nàng rất muốn đừng nghĩ tới nó, nhưng không biết những chuyện đó khi bị Cát Băng nhắc nhở, nó giống như một con sư tử bị giam trong lồng bỗng chốc tỉnh lại, muốn giãy dụa thoát ra khỏi sự gò bó của cái lồng giam ấy.
Tất cả mọi thứ đều là Cát Băng làm, hắn đã biến thành một kẻ tàn nhẫn như vậy rồi ư?! Hồng Đậu cứ nghĩ tuy hắn không muốn bị Cát Lượng kiểm soát, nhưng ít nhất tâm hắn không nên hèn hạ như vậy, có điều tất cả dường như chỉ là nàng một bên tình nguyện mà thôi, thời khắc Cát Băng thực sự vứt bỏ mình, thì đó không còn là vị sư huynh che chở mình khắp nơi trong lòng nàng nữa rồi.
Hai người đều rơi vào đau khổ của chính mình, không ai mở miệng phá vỡ giây phút tĩnh lặng này, trời bên ngoài tối dần, bao phủ mọi thứ trong không gian một màu tối tăm như thể nó cũng bị nhiễm tâm trạng của hai người, mà trong không gian ấy, lại có hai nữ tử bi ai thống khổ.
Có thể là trải qua quá nhiều thăng trầm, mái tóc của Phinh Đình đã bạc đi, còn cả nước mắt màu đỏ chảy ra, nhưng thật ra lại trút bỏ được một phần nỗi thống khổ trong lòng nàng. Sau khi vừa nói vừa khóc, Phinh Đình bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt của Hồng Đậu, hình như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó đau khổ.
”Hồng Đậu, ngươi và Cát Băng…?” Phinh Đình không biết mình như vậy có được tính là nhiều chuyện hay không, nhưng nàng ta nhìn ra được, Hồng Đậu chắc chắn có qua lại với Cát Băng, nếu không cũng sẽ không đặc biệt đến đây hỏi mình, với lại sau khi biết được chân tướng nàng còn có vẻ mặt như vậy, sở dĩ nàng vẫn quyết định hỏi ra, Phi Đình thấy có lẽ là nói ra rồi tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, giống như hiện tại bản thân trái lại không có nặng nề như lúc chưa bắt đầu, có lúc thổ lộ hết ra cũng là một cách tốt.
Hồng Đậu cười chua sót, đáp lại ánh mắt của Phinh Đình, kỳ thực tính ra thì tình cảnh mà nàng gặp phải so với Phinh Đình giống như đại vu gặp tiểu vu vậy.
”Thực ra so với ngươi thì chẳng là gì, đây cũng chỉ chuyện xưa, tại bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng mà thôi.”
Hồng Đậu nhìn phía xa đã tối đen, giống như nhìn thấy những hình ảnh u ám trước kia của mình vậy.
Năm ấy kỳ thực Hồng Đậu và Cát Băng cùng ra từ một môn phái, chính là quan hệ sư huynh sư muội, hai người cũng được coi như là thanh mai trúc mã, lúc trước Hồng Đậu ngây thơ nghĩ rằng Cát Băng là phu quân tương lai của mình, có điều mọi chuyện lại không như kế hoạch mà nàng vẽ ra, núi Đào Viên lúc đó, sau khi phụ thân của Cát Băng mất thì cũng dần dần suy tàn, làm ăn cũng không được như trước, quãng thời gian đó tâm trạng của Cát Lương không tốt, Cát Băng cũng bị ảnh hưởng, thường xuyên phải chịu sự quát mắng của Cát Lượng, nàng vì muốn tâm trạng của Cát Băng tốt hơn nên đã thường xuyên đến núi Đào Viên tìm Cát Băng chơi, có một lần ngoài ý muốn, lúc đang chơi đùa ở sơn mạch Đào Viên, lại bị một thương nhân vô cùng giàu đó đang bàn chuyện làm ăn với Cát Lượng nhìn trúng.
Về sau, kỳ thực chuyện cũng chẳng khác gì với rất nhiều chuyện xưa khác, chính là Cát Lượng nói lời ngon ngọt khuyên nàng giúp Cát Băng, có điều Hồng Đậu trước giờ vẫn là người ngay thẳng, sao có thể đồng ý như vậy được, về sau Cát Lượng dứt khoát tìm Cát Băng mà đánh, để Cát Băng ra mặt, cuối cùng còn bỉ ổi mà hạ thuốc mê, chuyện thuốc mê ấy tuy Cát Băng không biết, nhưng Cát Băng cũng coi như là kẻ gián tiếp tham dự, Hồng Đậu biết những chuyện này nhưng lại không biết lúc đó nên hận thế nào, có lẽ là còn quá nhỏ, quá mức ngây thơ, cho nên rất nhiều thứ cũng bị chính mình giấu diếm thật kĩ, dù sao thì khi đó người ấy chính là người mà bản thân mình nghĩ là chung thân cả đời.
Bây giờ nàng đã trưởng thành, nàng được Mộ Dung Tinh Thần cứu, chỉ là nàng bảo vệ tình yêu của mình một cách thận trọng, không dám vượt quá nửa bước nữa. Bởi vì thực ra trong lòng nàng vẫn còn khoảng cách với tình yêu.
Thời khắc này dường như hai người có một loại tâm tâm tương thích với người lưu lạc nơi chân trời.
”Hồng Đậu, chuyện này có thể làm khó cho ngươi, nhưng ngươi phải biết rất nhiều thứ năm ấy đã thay đổi từ lâu rồi, ngươi phải nhớ ngươi là Hồng Đậu của hiện tại, không phải bản thân của năm đó!” Đối với một người làm sát thủ đã lâu mà nói, Phinh Đình không biết làm thế nào để an ủi một người, cho dù có an ủi đi nữa thì lời nói của nàng cũng có vẻ cứng cỏi mà thành ra miễn cưỡng.
Hồng Đậu hiểu ý mà gật đầu.
”Phải rồi, vừa nãy ngươi muốn hỏi ta gì thế? Ngươi hỏi đi!” Hồng Đậu và Phinh Đình vừa đồng thời gọi đối phương, cho nên nàng rất rõ Phinh Đình dường như có chuyện hỏi mình, Hồng Đậu mở miệng hỏi rất tự nhiên, có thể vừa mới hỏi Phinh Đình chứng thực những suy đoán kia, chỉ là để thuyết phục bản thân chính thức buông bỏ mà thôi.
Phinh Đình gật đầu: ”Hồng Đậu,ta muốn hỏi người lần này có phải các ngươi muốn lên núi Đào Viên đúng không? Hôm nay ta nghe nha hoàn bên ngoài nghị luận, thật à? Nghe nói ngươi cũng muốn đi?” Phinh Đình có chút mong chờ nhìn Hồng Đậu, trong lòng dường như đang nghĩ lần này là cơ hội báo thù tốt nhất.
Trong lòng Hồng Đậu thầm mắng nha hoàn một cái mới ngẩng đầu, nhìn nắm đấm đang xiết chặt của Phinh Đình, còn có ý tứ trong lời nói của nàng, Hồng Đậu biết Phinh Đình có ý định báo thù, nhưng cơ thể hiện tại của Phinh Đình, còn cả đầu tóc bạc trắng kia, cứ như vậy đi lên không phải là tự chui đầu vào lưới ư, hơn nữa lần trước Hắc Huyền Lệnh mất tích cùng Phinh Đình, nếu bắt được Phinh Đình, huynh đệ Cát Băng Cát Lương không biết sẽ làm gì đâu.
Cân nhắc xoa dịu Phinh Đình, Hồng Đậu lắc đầu: ”Phinh Đình, ta có thể hiểu được tâm tình và cách nghĩ của ngươi hiện tại, nhưng ngươi xem tình huống hiện tại đi, nếu đến núi Đào Viên, có thì cũng chỉ là để Cát Băng Cát Lượng bắt ngươi lại. Ngươi đi không những không giúp được gì, đến lúc đó nếu bản thân vướng vào trong, e là không tốt lắm đâu…!”
Phinh Đình sao lại chưa từng nghĩ đến chuyện Hồng Đậu lo lắng, có điều nàng không muốn ngồi chờ chết như thế này, hơn nữa để một mình Như Ý ở đó chịu khổ nàng càng thấy bất an hơn.
”Hồng Đậu, yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc tốt, nếu, nếu ta thật sự không cẩn thận bị bắt, ta nhất định sẽ không lộ ra sơ hở, ngươi yên tâm đi! Đồng ý với ta có được không? Nghĩ đến Như Ý vì ta mà ở đó chịu khổ, giờ không có tin tức, ngươi bảo ta sao có thể an tâm được cơ chứ!” Phinh Đình kích động kéo tay Hồng Đậu, hai mắt ngấn lệ khiến người ta nhìn vào không khỏi thương xót.
Cuối cùng Hồng Đậu cũng không chịu được ánh mắt mong chờ bèn gật đầu coi như đã đồng ý, có điều nàng cũng đề ra yêu cầu: ”Phinh Đình, ngươi đi bên cạnh ta, làm nha hoàn của ta, đến lúc đó còn phải dịch dung nữa, mà đầu tóc của ngươi thì…” Hồng Đậu quả thực có chút khó xử với điểm này, dù sao hiện tại Phinh Đình cũng là một người vô cùng quan trọng, hơn nữa nàng cũng phát hiện gần đây có người thăm dò tung tích của Phinh Đình, Hồng Đậu đoán chắc là người của núi Đào Viên.
Phinh Đình cũng lo nghĩ chuyện đầu tóc của mình, suy nghĩ kỹ càng, nàng nghĩ y phục có thể nhuộm màu, vậy tóc của mình chắc cũng được nhỉ.
”Ta nghĩ ra một cách, thử một chút xem có được không!” Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải đi, cho nên cách có thể dùng nàng đều phải thử xem sao.
Hồng Đậu thấy hình như Phinh Đình có cách, lúc này trong lòng mới an tâm không ít.
”Thùng thùng thùng.”
Lúc Hồng Đậu còn muốn nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hồng Đậu nhìn về phía cửa, sau đó quay lại nhìn Phinh Đình một cái.
Phinh Đình đoán chắc là có người đến tìm Hồng Đậu, hướng Hồng Đậu gật đầu, tỏ ý mình không có vấn đề gì cả.
”Vào đi!”
Giọng nói uy nghiêm của Hồng Đậu vang lên.
Rất nhanh sau đó cửa bị khẽ bị đẩy ra, một nam tử mặc y phục màu đen bước vào.
”Thuộc hạ bái kiến…lâu chủ!” Nam tử mặc y phục màu đen ngừng một lát, nhìn thoáng qua nữ tử trên giường sau đó mới đổi thành lâu chủ.
Hồng Đậu gật đầu: ”Có chuyện gì?” Với mấy tên ám vệ này, ở tình huống bình thường không có chuyện gì thì sẽ không xuất hiện trước mặt mình.
”Báo cáo lâu chủ, hôm nay có một lão nhân đến chỗ chúng ta, vốn bọn ta không nhìn ra được ý tứ của người kia, nhưng người kia đến đây không phải tìm các cô gái, ngược lại uống rượu, hơn nữa uống xong còn không đi, không trả tiền, lão nói là, nói là lão xem như là một nửa chủ nhân ở đây!” hắc y nhân có chút lúng túng nói với Hồng Đậu.
Hồng Đậu vỗ mép giường, lập tức đứng dậy: ”Ai mà to gan như vậy, những chuyện này còn cần xin ý kiến của ta ư? Các ngươi xử lí là được rồi, dám ở Yên Vũ Các ăn cơm bá vương, lão chán sống à!” Vẻ mặt Hồng Đậu kích động, lúc này hoàn toàn không giống với vẻ ôn hòa cười đùa thường ngày, quanh người dường như bị ảnh hưởng bởi hàn ý của nàng, không khí lạnh lẽo tràn ngập cả căn phòng.
Hắc y nhân kia cúi đầu nói: ”Thuộc hạ đã phái người ném lão ta ra ngoài, chỉ là bọn ta vừa ném ra, lúc đi vào lại phát hiện lão nhân kia đã ở trong phòng uống rượu rồi, cứ vài lần như thế, thuộc hạ nghĩ lão nhân kia không sợ hãi, hơn nữa công phu cao như vậy, cho nên…”
Hắc y nhân không nói tiếp, cho nên nội dung sau đó thực ra hắn không cần nói thì Hồng Đậu cũng biết rồi, rốt cuộc là ai mà công phu lại lợi hại như vậy, ám vệ này chính là cao thủ nhất đẳng được chọn ra, thế nhưng không dính đến nửa điểm của lão, hơn nữa tốc độ nhanh như thế, rốt cuộc là ai đây? Xem ra nàng phải gặp một chút rồi.
”Đưa ta đi nhìn xem!” Hồng Đậu phân phó hắc y nhân, sau đó quay lại gật đầu với Phinh Đình ra hiệu rồi rời đi.
Phinh Đình hiểu ý đáp lại Hồng Đậu.
Lúc Hồng Đậu theo hắc y nhân tiến vào căn phòng của lão quái nhân.
Thấy một người đang nằm trên giường ngủ một cách thoải mái, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng ngáy, lúc này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một từ mãn nguyện.
Hồng Đậu thận trọng bước đến chỗ lão nhân kia, chỉ lo đối phương kéo mình lại, lúc đó còn không biết sẽ làm ra trò hề gì đâu.
Có điều sau khi tiến đến gần, Hồng Đậu không khỏi nở nụ cười, nhưng ẩn sau nụ cười dường như lại có một loại chua xót.
”Các ngươi đi xuống đem người hầu hạ cho tốt, cầm mấy bình rượu ngon từ ban thờ cũ đặt lên bàn, ta đi trước, nếu ông ấy tỉnh lại thì nhớ gọi ta ngay!”
Hồng Đậu không ngờ gặp được lão ở đây, lão nhân chết tiết, nhiều năm như vậy cũng không biết chạy đi đâu, lúc này lại bỗng nhiên chạy đến, đợi lão tỉnh nàng sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Hồng Đậu vừa vui vừa buồn, loại cảm giác này không có cách nào biểu đạt ra được.
”Tình hình chỗ lâu chủ thế nào rồi?”
Trong góc tối, Hồng Đậu hỏi một người đang quỳ trước mặt mình.