CHƯƠNG 492: NỢ TÌNH, LÀM SAO ĐỂ TRẢ
Tất thảy mọi người đều sợ hãi trước hành động của Cát Lượng, không ai ngờ rằng Cát Lượng sẽ bất cần đến mức này, nhưng đúng là hắn ta nói không sai, bọn họ đều biết nữ nhân này quan trọng đến mức nào, nhất là gần đây Cát Băng thường xuyên đến gặp Như Ý, hơn nữa ánh mắt của hắn ta rất đỗi ôn hòa, gương mặt tràn trề niềm vui. Điều này khiến cho bọn họ ý thức được gần như nhị đương gia có tình cảm khác với Như Ý, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bọn họ chỉ phụ trách ngày ngày canh chừng Như Ý.
“Đại đương gia, chúng ta cũng biết ngươi sẽ không giết hại Như Ý, dù gì thì cô nương này cũng rất quan trọng với ngươi.”
Bọn họ lựa chọn cách khuyên nhủ, thăm dò ý tứ của Cát Lượng.
Mặc dù bị nói trúng tim đen, nhưng gương mặt Cát Lượng vẫn bình thản, hắn ta chỉ hừ lạnh, cười nói: “Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết cô ta ư? Các ngươi phải biết rằng, cô ta không hề quan trọng như các ngươi nghĩ, huống hồ chi nếu không để ta đưa cô ta đi, ta thà giết chết cô ta!” Hắn ta nói dứt lời, bàn tay càng siết chặt cổ họng của cô hơn.
“Ưm!” Đau quá, Như Ý biết rằng, xem ra Cát Lượng muốn làm thật, nhưng bây giờ Như Ý không thể chết được, cô cố ý lớn tiếng kêu la, gương mặt bộc lộ ra vẻ đau đớn.
Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đành lựa chọn nhường bước, thối lui, chừa đường cho bọn họ đi.
Cát Lượng thấy bọn họ đã tránh đường, bèn nắm chắt thời gian đưa Như Ý đi.
Tiểu Giai đứng từ đằng xa, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hình ảnh đáng sợ đến như vậy. Nàng ta chưa từng ra khỏi phủ, đến thời gian đi ra ngoài chiếc sân này cũng ít ỏi, mỗi lần ra ngoài cũng không gây họa gì mà rất ngoan ngoãn, cộng với việc Cát Băng rất yêu thương nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy tình huống như vậy, sợ đến mức đứng đờ người ra.
Cát Lượng rời khỏi khoảnh sân này, sau khi đi được một quãng xa, biết rằng bây giờ mình đã được an toàn, hắn ta mới thả lỏng bàn tay bóp cổ Như Ý ra, khe khẽ nói tiếng xin lỗi.
Như Ý hừ lạnh: “Cát công tử, Cát đại đương gia cần gì phải nói xin lỗi với ta, khi nãy e rằng ngươi đã nghĩ, nếu như bọn họ không chịu để cho ngươi đưa ta đi thì sẽ giết chết ta!” Thấy Cát Lượng bóp cổ mình với sức lực như thế, cô đã đoán được suy nghĩ của hắn ta, thầm cảm thấy tình cảm nảy sinh trước hai huynh đệ bọn họ trong khoảng thời gian này thật không đáng. Cô bỗng nhớ về ca ca của mình, trong lòng hết sức phiền muộn.
Cát Lượng không nói gì, chỉ kéo tay Như Ý đi thẳng về nơi ở của mình.
Suốt dọc đường, đám nha hoàn và nô tài thấy Cát Lượng kéo Như Ý đi về nơi ở của hắn ta đều không khỏi nhìn lén.
Như Ý cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô chỉ bật cười mà thôi, dường như không hề quan tâm đến việc mọi người sẽ suy đoán thế nào, thực chất cô không để ý gì cả, ngoại trừ bàn tay đang nắm tay cô, khiến cô cảm thấy buồn nôn này. Như Ý muốn rút tay về, không ngờ rằng Cát Lượng càng nắm chặt hơn,
Như Ý thấy Cát Lượng cố chấp đến mức này không buồn giãy giụa nữa.
Cát Lượng cũng không quan tâm đến ánh mắt của đám nô tài, dù gì bây giờ hắn muốn cho đệ đệ của mình biết, để hắn ta mau mau đến tìm hắn, hắn cảm tháy mình cần phải nói huỵch toẹt với Cát Băng mới được.
Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, Như Ý vẫn dửng dưng, chỉ có điều không hiểu sao cô lại cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đến lạ thường, Như Ý bèn quay đầu tìm chủ nhân của ánh mắt ấy, rồi nhìn thấy một tiểu tử trông có vẻ ngây ngốc, đứng nhìn mình từ xa.
Như Ý cứ nghĩ hắn ta thèm khát nhan sắc của mình, bèn không để ý nữa, cô quay người đi, hoàn toàn phớt lờ người ấy.
Cái người ngây ngô ấy thấy Như Ý nhìn mình, hắn ta vội vàng cúi gằm đầu xuống, nhưng sau khi Như Ý quay người đi, hắn nhìn bàn tay bị Cát Lượng nắm chặt ấy, đôi mắt vằn vện tia máu, gương mặt nén giận đến bỏ bừng, dường như đến gân xanh cũng lồi hết cả lên.
Mấy ngày nay Cát Băng quá bận rộn, mặc dù hôm ấy hắn đã dặn đại ca nghỉ ngơi cho lại sức, nhưng không ngờ đại ca thật sự yên tâm, giao hết tất thảy mọi việc cho hắn ta giải quyết, chuyện này khiến cho hắn ta cảm thấy bất ngờ.
Thế là, hắn ta cũng không biết có phải vì thấy không tin tưởng không, mà hắn ta lại cử người giám sát đại ca của mình.
Hôm nay, sau khi xử lý hết những việc trong tay, người được hắn ta cử đi giám sát đại ca quay về bẩm báo, tin tức được người nọ mang về khiến cho hắn kinh ngạc, đấy là đại ca đi vào Vũ Hiên Các một mình, không biết vì sao trong lòng hắn lập tức cảm thấy hết sức bất an, bèn gác việc khác lại, vội vàng đi về phía Vũ Hiên Các.
“Đi đâu đấy?”
Vào lúc hắn ta định bước chân ra khỏi cửa phòng, đột nhiên có một giọng nói vang lên, khiến cho hắn kinh ngạc.
Giọng nói này hơi quen quen, nhưng lại hơi xa lạ. Dường như trước đây hắn đã từng nghe thấy, ai đấy?
Ban ngày ban mặt, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ trên nóc nhà mình, còn thuộc hạ của mình lại chẳng biết gì cả, khiến cho Cát Băng cảnh giác, quay người lại nhìn.
Vừa nhìn thoáng qua đã đủ cho hắn ta sững sờ một hồi lâu, hắn ta nghi ngờ, dụi mắt liên tục. Người trước mặt mình vẫn y như thế, vậy có nghĩa là, hắn ta không hề gặp ảo giác.
Quái Địch Tử sử dụng thuốc Mê Hồn của mình, khiến cho người khác nói cho ông ta biết nơi ở của Cát Băng, rồi bay về phía Núi Đào Viên, nhưng trên Núi Đào Viên, nơi nào cũng có hoa đào, nếu như muốn tìm e là nơi nào cũng giống như nhau, khó mà tìm ra được. Nhưng vì Quái Địch Tử vẫn là sư phụ của Cát Băng, ông ta đến đây không chỉ một lần, tất nhiên vẫn có thể tìm được.
“Đồ đệ Cát Băng, bái kiến sư phụ!”
Cát Băng rất kích động, rất nhiều năm rồi hắn ta không gặp được ông ấy, hắn ta cũng ngỡ cả đời này mình cũng không gặp được người này nữa. Bây giờ ông ta lại đứng trước mặt hắn, trông vẫn khỏe như vâm, hắn ta không khỏi mừng thầm trong lòng.
Vốn dĩ Quái Địch Tử không yêu thích Cát Băng cho mấy, sau khi nghe xong chuyện của Hồng Đậu thì càng thấy bất mãn hơn. Cát Băng mặt nóng dán mông lạnh, Quái Địch Tử lại lạnh lùng nhìn hắn ta.
Trong lòng Cát Băng thấy hoang mang, không biết tại sao Quái Địch Tử vừa xuất hiện đã nhìn mình như thế, nhưng hắn ta cũng không để bụng, trước giờ hắn ta luôn biết cách quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, cộng với việc tên Quái Địch Tử có một chữ quái, đương nhiên hắn ta không cần phải để ý nhiều như vậy.
“Sư phụ, người ngồi ở đấy sẽ khó chịu lắm, người muốn nói gì thì xuống đây rồi nói.”
Quái Địch Tử đột ngột xuất hiện vào thời điểm quan trọng như bây giờ, Cát Băng vẫn hết sức cẩn thận, cũng không biết bây giờ Quái Địch Tử đang nghĩ gì.
Đúng là nóc nhà khiến cho Quái Địch Tử không thoải mái, mặc dù dưới mông là một cái ghế mềm, nhưng vẫn không bằng phẳng lắm, ông ta bèn dứt khoát nhảy xuống.
Vào lúc nà, có vài âm thanh vang lên từ phía sau lưng, quả thực âm thanh ấy cũng không nhỏ
Cát Băng nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện ra thuộc hạ của mình đều nằm rạp dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
Cát Băng kinh ngạc, trong lòng càng kiêng dè võ công của Quái Địch Tử. đương nhiên hắn ta hiểu vài phần về võ công của sư phụ mình, nhưng trước giờ chưa từng so tài với ông ta lần nào, đương nhiên còn việc rốt cuộc võ công của mình bằng bao nhiêu phần ông ta vẫn còn là ẩn số. Điều này khiến cho Cát Băng nhìn Quái Địch Tử với vẻ mặt sợ hãi và sùng bái.
Quái Địch Tử cảm nhận được ánh mắt của Cát Băng, trong lòng thấy tức giận, trong mắt ông ta, gương mặt này của hắn đong đầy vẻ ấm ức.
“Đừng nhìn sư phụ với cặp mắt ấy, thấy bộ dạng này của ngươi, tâm trạng của sư phụ trượt dốc không phanh.”
Hôm nay Quái Địch Tử đến đây để hỏi Cát Băng, bỏi vậy từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng nói năng nhẹ nhàng với hắn.
Nghe thấy lời nói đượm vẻ thù địch của Quái Địch Tử, trong lòng Cát Băng thấy bối rối, không biết rốt cuộc Quái Địch Tử bị gì.
“Sư phụ, ta kính người một ly rượu!” Mặc dù không được Quái Địch Tử ưa thích, nhưng Cát Băng học được khá nhiều võ công từ ông ta, hắn ta vẫn hiểu được đạo nghĩa tôn sư trọng đạo.
Quái Địch Tử vừa nhìn thấy rượu, hai mắt ông ta sáng bừng, rồi lại ngước đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng như cũ.
“Ngươi nạp thiếp rồi à?”
Quái Địch Tử vẫn là Quái Địch Tử, vừa mở miệng đã hỏi thẳng xem Cát Băng có thành thân chưa, tính cách của ông ta thật sự rất kỳ quặc.
Trong lòng Cát Băng thấy buốt giá, Quái Địch Tử hỏi thế là ý gì, lẽ nào ông ta biết được chuyện của Hồng Đậu hồi năm ấy rồi sao, nhưng sao ông ta nhìn được Hồng Đậu kia chứ?
Nhưng mà, nét mặt hắn ta nở nụ cười.
“Sư phụ, người không có ở đây, đồ đệ cũng không tìm được người làm chứng để thành hôn, hơn nữa, đồ đệ lập chí lập nghiệp trước rồi mới thành thân sau!” Cát Băng nói dứt lời bèn rót rượu cho Quái Địch Tử với vẻ nịnh nọt.
“Bốp!” Quái Địch Tử tức giận nhìn Cát Băng: “Nói hưu nói vượn, không phải người ta thường nói thành gia lập nghiệp à? Còn chưa thành gia thì sao lập nghiệp được kia chứ! Ngươi đừng có giả dối, muốn qua mặt ta đúng không!”
Lần này Quái Địch Tử lập tức trở nên cáu bẳn, ông ta đập bàn đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Cát Băng rồi chửi mắng.
Cát Băng chột dạ né tránh ánh mắt của Quái Địch Tử. Hắn ta thật sự không chịu nổi ánh mắt tức giận của ông ta, trong lòng âm thầm than khổ, lần này hắn ta không biết phải giải thích thế nào.
“Sư phụ, người nói vậy là ý gì, đồ nhi hơi không hiểu ý của người, người ngồi xuống đi, đừng tức giận nữa, có gì từ từ nói.”
Cát Băng ôm tâm lý cầu may cuối cùng, nịnh nọt mời Quái Địch Tử ngồi xuống.
Quái Địch Tử lại ngồi xuống chiếc ghế của mình, cũng không muốn dông dài với Cát Băng nữa, thực chất cũng không phải ông tay đến đây để tìm chứng cứ, dù gì đi nữa ông ta tin tưởng lời nói của Hồng Đậu. Hơn nữa, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Cát Băng, ông ta càng chắc chắn mình nghĩ đúng. Ông ta đến đây chủ yếu vì hai mục đích, một là đòi lại công bằng cho Hồng Đậu, xem xem Cát Băng sẽ trở mối nợ tình cho Hồng Đậu như thế này, mục đích còn lại tất nhiên là Hắc Huyền Lệnh, đừng nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng của ông ta lúc nói chuyện với Đỗ Chính Viễn mà nhầm, thực chất ông ta cũng thầm tính toán, ít nhất cũng không thể để món đồ ấy làm cho thiên hạ rối ren được.
Thực chất năm ấy ông ta đã biết rằng món đồ đấy được đặt trong Núi Đào Viên, nhưng lúc đó không có ai biết được chuyện này. Chuyện Vô Tuyết sơn trang bị tàn sát ông ta cũng biết, chỉ có điều ông ta đã rút lui khỏi giang hồ, hứa với vợ con không đoái hoài đến những chuyện ngoài kia nữa, nhưng cũng vì năm ấy khoanh tay đứng nhìn, nên mới dẫn đến tội ác cuối cùng, trong lòng ông ta vô cùng áy náy, vì vậy lần này mới muốn ra tay.
“Cát Băng, ngươi nghe đây, ngươi thiếu Hồng Đậu một mối nợ tình, rốt cuộc phải trả lại như thế nào!”
Ông ta nhìn Cát Băng chằm chằm, không cho hắn cơ hội né tránh ánh mắt của mình, ông ta muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc Cát Băng muốn gì.
Cát Băng biết rằng, sư phụ đã gặp mặt Hồng Đậu rồi, ông ta muốn hỏi xem hắn muốn làm thế nào, hắn từng muốn ráng hết sức bù đắp cho nàng ta, nhưng cuối cùng Hồng Đậu đối xử với mình lạnh lùng như băng, không hề cho mình cơ hội.
“Sư phụ, vậy người nói xem phải bù đắp thế nào? Đồ nhi thật sự không biết, sau khi đồ nhi nhận ra sai lầm của mình, muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho nàng ta, lấy lòng nàng ta, nhưng nàng ta không chấp nhận. Người nói xem, đồ nhi phải làm sao mới được đây?” Gương mặt Cát Băng toát ra vẻ đau thương, rõ ràng hắn ta rất buồn bã và khó xử.
Quái Địch Tử sờ râu, ông ta cũng đang nghĩ phải làm sao mới đúng.
Nghĩ ngợi một lúc, một ý nghĩ nảy lên trong đầu Quái Địch Tử, ông ta vỗ đầu mình rối nói: “Nếu không thì, bây giờ cũng vừa khéo, ngươi có thể nói một tiếng xin lỗi nàng ta trước mặt mọi người trong thiên hạ, xin nàng ta tha thứ, đồng thời nói với nàng ta rằng cánh cửa lớn của Núi Đào Viên luôn mở rộng, chào đón nàng ta về!”