CHƯƠNG 495: THƯƠNG YÊU VÔ CÙNG
“Đây chính là điều kiện của ta, các người từ mình xem xét đi! Không cho ta đi, nếu như các người đem Hắc Huyền Lệnh về, ta cũng không nhất thiết tiết lộ bí mật trong đó!” Như Ý nói một cách rất tùy ý, giống như chuyện này không liên quan đến cô, mà cô đang nói chuyện của người khác, ra quyết định của người khác.
Điều này khiến Cát Băng, Cát Lượng khó xử, mặc dù nói chưa chắc rút lui toàn bộ là có chút khoa trương, nhưng đưa Như Ý, một người đã bị mất võ công là một điều rất khó khăn.
“Như Ý cô nương, cô nhìn này, nếu như cô muốn đi, thật sự quá nguy hiểm, cô….” Cát Lượng vẫn muốn đấu tranh đến cùng.
Nhưng Như Ý vẫn tay, ra hiệu không có thương lượng.
Cát Băng tự hỏi, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, vậy thì thứ kia chưa chắc đã lấy được, đến lúc đó không phải Như Ý ở lại đây vô ích sao, xem ra chỉ có thể mang theo nhiều người hơn, đến lúc đó bảo vệ Như Ý, nếu như vẫn ở bên cạnh mình, có lẽ sẽ không sao!
“Được rồi, chúng ta có thể đồng ý, nhưng cô phải hứa tất cả mọi chuyện phải nghe theo chúng ta, nếu không ta sẽ phải người đưa cô ra ngoài!” Cuối cùng Cát Băng cũng nói ra yêu cầu của mình.
Như Ý nghe thấy Cát Băng nói như vậy, trong lòng rất vui mừng, xem ra mục đích của cô đã đạt được rồi.
Cát Băng nhìn Như Ý cười, nghĩ là cô vui vì mình đồng ý với điều kiện của cô, cũng không cảm thấy có bất cứ điều gì không đúng, lúc này mới quay người lại nói với Cát Lượng: “Ngày mai chúng ta phải triệu tập mọi người đi vào khu cấm địa, nên tối nay đệ sẽ đưa Như Ý về, ngày mai sẽ tiến vào!”
Cát Lượng cũng cảm thấy thời gian chỉ có một buổi tối thôi có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, nên khẽ gật đầu, xem như là đồng ý với yêu cầu của Cát Băng.
Vì vậy, sau khi hai người tranh cãi, đấu tranh, cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận, mặc dù Như Ý có chút không hài lòng với chuyện này, nhưng có thể sắp được nhìn thấy được Hắc Huyền Lệnh , khiến trong lòng Như Ý cân bằng lại một chút.
Lúc Như Ý quay lại, lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt chăm chú của người trông có vẻ rất trung thực kia. Cô không thể hiểu được, ngoại hình bây giờ của mình cũng hấp dẫn người khác như vậy sao? Có thể khiến người kia mê mẩn như vậy.
“Cô đang nhìn cái gì thế?”
Cát Băng nhìn Như Ý đang đi cùng hắn ta, ban đầu hắn ta rất thích hưởng thụ cảm giác yên tĩnh như thế này, nhưng hình như Như Ý có chút lơ đãng, điều này khiến hắn ta có cảm giác bị bỏ rơi, trong lòng xuất hiện một sự chiếm hữu mạnh mẽ, di chuyển qua cơ thể của Như Ý, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
Như Ý quay đầu lại, cũng không trả lời lại Cát Băng, đi thẳng về phía trước.
Cát Băng nhìn theo hướng mà Như Ý vừa nhìn, không phát hiện điều gì bất thường, lúc này mới đuổi theo bước Như Ý.
Cái người mà nhìn trông hiền lành kia không phải là ai khác, chính là Mộ Dung Tinh Thần sau khi đã ngụy trang, nhìn Cát Băng lôi kéo Như Ý như vậy, trong lòng giống như móng vuốt của một con mèo, tức giận, giống như có ngọn lửa từ 18 tầng địa ngục làm hắn ta bị thương, lúc đó hắn ta rất muốn lao ra, ngay cả lý trí của hắn ta cũng giống như một dòng nước chảy đến một nơi rất xa, hoàn toàn không có cách nào quay lại được, nhưng lúc đó Như Ý quay đầu lại, một cảm giác an tâm không thể giải thích được, được gieo xuống lòng hắn ta, dần dần trái tim của hắn mới bình phục lại được, lí trí mới thực sự quay lại.
Hắn ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Như Ý, rốt cuộc hai huynh đệ kia đang giở trò gì.
Cát Băng bởi vì sư phụ của hắn ta vẫn còn ở nơi đó, cộng thêm ngày mai còn có rất nhiều chuyện, hắn ta cũng không thể ở lại chỗ Như Ý quá lâu, chỉ nhờ tiểu Giai chăm sóc Như Ý, sau đó mới rời khỏi chỗ của Như Ý.
Tiểu Gia vẫn luôn không hiểu tại sao Cát Băng lại muốn đánh mình, chỉ là cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng lại không dám nói, chỉ lặng lẽ phục vụ ở bên cạnh Như Ý.
Thực ra, Như Ý cũng chú ý đến những dấu vết trên khuôn mặt của Tiểu Giai, cô biết Tiểu Giai chắc chắn sẽ bị Cát Băng đánh, trong lòng rất băn khoăn, nghĩ đến bản thân sau khi chuyện này được hoàn thành, nếu như còn có thể sống, vậy thì cô sẽ rời khỏi đây, đột nhiên cảm thấy rất tội nghiệp cô gái này.
“Tiểu Giai, qua đây, đến đây, chúng ta nói chuyện!” Như Ý vẫy tay gọi tiểu Giai, muốn nói chuyện với nàng ta.
Không biết là vì sợ hãi hay là vì nguyên nhân nào khác, tiểu Giai chỉ mím môi, hai mắt rưng rưng, xem ra vô cùng tủi thân, nhưng vẫn không ngừng lắc đầu, giống như sợ nói quá nhiều hoặc làm điều gì đó khiến chủ nhân không vui.
Như Ý khẽ thở dài trong lòng, một nha đầu thật đáng yêu.
“Đến đây, không sao!” Như Ý khẽ nói, mỉm cười, có chút thương hại kéo tay của tiểu Giai, kêu nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Tiểu Giai thuận theo Như Ý, cũng không nói nhiều, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Như Ý, dáng vẻ ngoan ngoãn không hoạt bát như bình thường.
Như Ý biết, lần này có thể Cát Băng đã thực sự khiến tiểu Giai, cô cúi đầu xuống gần tiểu Giai hỏi: “Tiểu Giai, người có muốn rời khỏi đây không, ra bên ngoài để xem xem, đi ăn những món ngon, ngắm nhìn cảnh đẹp?”
Bởi vì nàng ta đơn thuần, nên Như Ý cũng chỉ dùng những lời nói dỗ dành trẻ con để hỏi tiểu Giai.
Trong đôi mắt của tiểu Giai có một khoảnh khắc hiện lên sự vui mừng giống như những cánh hoa bên ngoài, vô cùng kích động và vui vẻ, nhưng chỉ một lúc sau, không biết nàng ta nghĩ cái gì, đột nhiên có chút u ám, còn âm u hơn bầu trời lúc về đêm.
Như Ý tiếp tục cổ vũ tiểu Giai, quan tâm nói: “Tiểu Giai, không lâu nữa, ta cũng sẽ rời đi, ta muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi muốn rời khỏi nơi này, muốn có một cuộc sống khác, mà không phải là lúc nào cũng trông giữ ở nơi nhỏ bé này, nơi này chỉ có hoa đào, chỉ nhị đương gia, ngươi muốn đi cùng ta không?”
Tiểu Giai ngẩng đầu lên, nhìn Như Ý, nhìn vào đôi mắt của Như Ý, rất rõ ràng, rất sáng, giống như một tấm gương, bên trong chiếc gương có hình bóng của mình, một dáng vẻ vô cùng thận trọng, vậy mà lại tại sao lại có một cái gọi là khát vọng như những con nai nhỏ nhảy nhót trong lòng nàng ta.
“Tôi có thể sao? Nhưng, nhưng tôi không nỡ!” Đúng vậy, nhiều năm như vậy, tiểu Giai ước ao nhiều năm như vậy, cũng khát vọng nhiều năm như vậy, trong lòng cô có một dòng suối nhỏ đã vì một câu nói của Như Ý mà trở nên có sức sống, vui vẻ nhảy lên hướng về phương xa, một nơi không xác định.
Như Ý nhìn ánh mắt này tiểu Giai, cô biết tiểu Giai rất muốn, rất muốn, để một tiểu nha đầu như vậy hoàn thành tâm nguyện trong lòng mình, theo đuổi hạnh phúc nên thuộc về mình, Như Ý quyết định thuyết phục tiểu Giai, xua tan hết những do dự trong lòng tiểu Giai.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tiểu Giai, bàn tay của tiểu nha đầu kia vẫn còn mang theo sự mập mạp của một em bé: “Tiểu Giai, ngươi có thể, thật sự có thể, nhị đương gia, hắn ta có nhiều người chăm sóc như vậy, mà có lẽ ngươi cũng chỉ có một lần sống cho chính mình mà thôi, người có thể, tiểu Giai đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, chỉ cần ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này, đi tìm một bầu trời rộng lớn hơn!”
Như Ý khen tiểu Giai một cách rất chân thành, trong lòng cô, tiểu Giai chính là một cô gái đáng yêu như vậy, ngoài trừ lúc đầu cô có chút khó chịu với việc tiểu Giai quá ồn ào, nhưng đến bây giờ cô đã quen với một tiểu Giai vui vẻ nói không ngừng.
Tiểu Giai được người khác khen, mà còn là Như Ý, Như Ý mà nàng ta vẫn luôn rất yêu thích, nàng ta cảm thấy Như Ý rất đẹp, cũng rất thông minh, được cô khen như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, trong sự ngại ngùng còn mang theo một chút vui mừng.
“Vậy, nếu như tôi đi, sẽ không bị bắt nạt chứ?” Tiểu Giai nói đên đây, đột nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói nốt nửa câu sau: “Giống như nhị đương gia vậy!”
Như Ý khẽ cười, tiểu Giai đơn thuần nhưng cũng có đạo lý, nếu như một nha hoàn khác bị chủ nhân của mình giáo huấn như vậy, chắc chắn sẽ không dám nói gì, nhưng Tiểu Giai còn có thể lớn gan nói ra, ít nhất có thể nói rõ, trong mắt nàng ta Cát Băng không chỉ là chủ nhân.
“Tiểu Giai, tối nay ngươi hãy quay về suy nghĩ cho thật kỹ, ngày mai nói cho ta biết đáp án! Quay về nghỉ ngơi sớm đi, suy nghĩ về vẻ đẹp của bên ngoài, suy nghĩ về những lời ta nói tối nay, được không!” Như Ý lại nhắc nhở tiểu Giai, trong lòng vô cùng chân thành hi vọng tiểu Giai có thể rời khỏi đây.
Tiểu Giai khẽ gật đầu, nàng ta cần phải suy nghĩ, sau khi nói với Như Ý một tiếng, trực tiếp rời khỏi phòng.
Tiểu Giai vừa rời đi, Mộ Dung Tinh Thần sớm đã không chờ được nữa, bay vào trong.
Ban đầu Như Ý muốn hỏi Mộ Dung Tinh Thần, sao vẻ mặt của hắn ta hôm nay lại hoảng loạn như vậy, không ngờ tên Mộ Dung Tinh Thần này giống như bị cái gì kích động vậy, kéo Như Ý, nhìn trái nhìn phải, giống như sợ Như Ý bị ngược đại vậy.
“Vẫn còn may, vẫn còn may nàng không sao!” Sau khi kiểm tra một lượt xong, Mộ Dung Tinh Thần này cuối cùng cũng thư giãn, ôm lấy Như Ý, trong miệng không ngừng lặp lại mấy từ đó.
Như Ý nghe thấy tiếng thì thầm của Mộ Dung Tinh Thần, trong lòng mềm nhũn, khẽ đẩy Mộ Dung Tinh Thần ra, nhìn vào đôi mắt hắn, mang theo ý cười nói: “Không cần lo lắng, ta không sao!”
Lúc này Như Ý mới nhớ đến người đàn ông nhìn hiền lành kia, mặc dù tất cả đều đã thay đổi, duy chỉ có ánh mắt kia, có lẽ cô đã nhớ ra rồi, lúc này Như Ý rất cảm động, bất luận thế nào, người đàn ông này, thật lòng đối xử tốt với cô, cũng trả giá bằng những hành động thực tế của mình.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn Như Ý cười với mình, tảng đá trong lòng dần dần được hạ xuống, hắn ta kéo Như Ý, dường như không có ý muốn buông ra, nói với Như Ý một cách rất chắc chắn: “Như Ý, đi cùng ta, rời khỏi nơi này, những chuyện khác nàng không cần phải quan tâm, còn có Hắc Huyền Lệnh kia, ta sẽ phái người đi lấy lại!”
Như Ý cau mày, trong thời điểm quan trọng này sao cô có thể rời đi được chứ, cô đã chờ đợi lâu như vậy, lúc này chính là cơ hội tốt nhất.
Cô gỡ tay của Mộ Dung Tinh Thần ra, nhìn vào màn đêm đã hoàn toàn bị che phủ bởi màu đen, giọng nói chắc chắn nhưng lại xa xăm: “Sự chờ đợi này, đã mất nhiều thời gian như vậy, sao có thể bỏ cuộc trong thời khắc quan trọng này chứ, chàng biết mà, tính khí của ta chắc chắn sẽ không bao giờ để kết quả như vậy xảy ra, vậy nên có lẽ chàng cũng biết ta sẽ quyết định như thế nào!”
Ý của Như Ý không thể rõ ràng hơn, lúc này cô sẽ không rời đi.
Mộ Dung Tinh Thần nghe theo, đúng vậy, Như Ý nói đúng, tính khí của cô, không ai có thể hiểu hơn cô, chuyện cô đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng hắn ta lo lắng, lo lắng Như Ý gặp nguy hiểm, đặc biệt là bản thân hắn lại không có cách nào ở bên cạnh cô, như thế nào mới tốt đây!?
Như Ý chú ý đến cái cau mày của Mộ Dung Tinh Thần, cũng nghĩ rằng anh đang lo lắng, Như Ý quay người lại, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tinh Thần, sau đó nói: “Ta biết chàng lo lắng, nhưng lần này, yên tâm đi, chàng và ta có cơ hội cùng nhau vượt qua khó khăn tiến về phía trước, đến lúc đó có thể chăm sóc lẫn nhau!” Như Ý biết công phu của Mộ Dung Tinh Thần, vậy nên nếu như hai người có thể đồng lòng, cùng nhau nỗ lực, vậy thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn.
Mộ Dung Tinh Thần ngạc nhiên khi Như Ý nói như vậy, trong đôi mắt đen láy lúc này sáng như những vì sao, dường như muốn chiếc sáng cả căn phòng này, hắn ta có chút mong đợi nhìn Như Ý, muốn Như Ý giải thích ý nghĩa trong câu nói của cô.
Như Ý khẽ cười: “Là như thế này, hôm nay….” Như Ý kể lại chi tiết, tường tận những chuyện xảy ra ngày hôm nay với Mộ Dung Tinh Thần, cuối cùng cô nói ra suy nghĩ của mình: “Bởi vì hai huynh đệ Cát Lượng, Cát Băng đều nghĩ rằng công phu của ta đã bị phong ấn, vậy nên chắc chắn không thể khai triển được, như vậy đi cùng bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nên đến lúc đó bọn chúng chắc chắn sẽ phái rất nhiều người đi theo, đến lúc đó có thể nhân cơ hội bọn chúng đang dàn xếp, cải trang thành hắn ta, như vậy sẽ không bị phát hiện!” Như Ý chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn, lúc nói câu này, ánh mắt của cô giống như ánh sáng ban mai, sáng và thánh thiện.