CHƯƠNG 506: KHÔNG AI DÁM TRÊU VÀO
Như Ý nhìn đôi mắt đã nhắm lại của Tiểu Giai, đáy lòng thắt lại: “Không!”
Cô kêu lên thất thanh, ánh mắt tràn đầy thù hận trừng Cát Lượng ở phía xa.
Mộ Dung Tinh Thần thấy một người ở sau lưng Như Ý chém về phía cô, phóng người đánh một chưởng tới, kéo lấy Như Ý.
“Đi!” Hắn không thể để Như Ý mất ở đây được, hắn mới vừa trải qua nhiều khó khăn với như vậy, mắt thấy sẽ tu thành chính quả, sao hắn có thể cam lòng chứ.
Như Ý không đi, muốn giãy dụa, Mộ Dung Tinh Thần lập tức xoay mặt Như Ý lại, quát: “Nếu nàng không đi, Tiểu Giai sẽ bỏ mạng vô ích đấy!”
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tinh Thần quát Như Ý như vậy, nhưng quát lên như thế lập tức gọi lý trí đã mất đi của Như Ý trở về.
Đúng, nếu mình chết rồi, sẽ không có cách nào báo thù cho Tiểu Giai được.
“Ta biết rồi!”
Như Ý kiên định gật đầu, trên tay không còn nể tình chút nào nữa, từng dao trí mạng.
Những người đó hoàn toàn chưa từng nhìn thấy chém giết điên cuồng như thế, lúc này Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần như hai con thú dữ nổi điên, nhìn thấy người lập tức giết ngay,bất chấp tất cả, những người đó hoàn toàn không thể đến gần hai người.
Lợi dụng cơ hội này, hai người sử dụng khinh công bay xuống chân núi.
Những người đó không được ra lệnh dừng lại, lập tức chuẩn bị đuổi theo, Cát Lượng thấy khi nãy Như Ý và người đàn ông bên cạnh điên cuồng như vậy, lại có thể loé người lên chỉ trong chốc lát, nhưng hai người đã xuống núi rồi, nếu muốn đuổi theo cũng hơi khó khăn, Cát Lượng tiếc nuối khoát tay, những người đó mới dừng lại, khiêng hắn ta rời đi.
“Đúng rồi, các người hậu táng nha hoàn kia đi!”
Tuy không thích nha hoàn tên Tiểu Giai kia lắm, nhưng đó là nha hoàn đệ đệ mình thương yêu nhất, bảo vệ tốt nhất khi còn sống, hắn ta nể tình Cát Băng để nàng ta yên ổn xuống mồ, nếu đổi thành người khác, e rằng cũng chỉ ném ra sau núi mà thôi.
Đỗ Chính Viên thật không ngờ Như Ý và bạn của cô lại rời đi trong đêm.
Buổi sáng khi thức dậy, nghe thuộc hạ của mình báo cáo khiến hắn có hơi khiếp sợ, nghe thuộc hạ nói về tình hình tối hôm qua, trái tim hắn lại có hơi đau đớn, hắn không biết đau đớn này là đến từ thông cảm hay vì mình hơi thích nữ tử đó nữa.
Thật ra lúc đó hắn rất muốn khiển trách thuộc hạ của mình dưới tình hình như thế sao lại không ra tay, nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt ngược trở về, tính cách của mình thế này vốn không thích xen vào chuyện của người khác, ngày ấy ra tay đã xem như ngoại lệ rồi, thuộc hạ vẫn luôn hiểu mình, chắc chắn cũng biết tính cách của mình, sao có thể ra tay được chứ, cũng may cuối cùng bọn họ trốn thoát được, điều này khiến trong lòng hắn thoải mái hơn một chút.
“Các ngươi lui xuống đi, chuẩn bị một chút, chúng ta cũng đến lúc rời khỏi rồi!”
Mình chỉ đến Đào viên sơn mạch cùng với mọi người, hoàn toàn không muốn giành giật Hắc Huyền Lệnh, cho nên lần này xem kịch hay xong đương nhiên nên trở về, cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
“Đại đương gia, khoảng thời gian này làm phiền rồi, bây giờ chuyện này cũng đã kết thúc, cho nên tại hạ cũng cáo từ đây!”
Đỗ Chính Viễn ôm quyền nhìn Cát Lượng tiều tuỵ trước mắt, cũng biết nỗi đau khi mất đi người thân của mình, nhưng đời người vô thường, giang hồ càng muốn tránh cũng không tránh được.
Cát Lượng cũng không có sức lực tươi cười đối đáp vấn đề này, càng không có cách nào tươi cười, cho dù là một nụ cười cũng có vẻ quá gượng gạo và nhàm chán.
Nói mấy câu khách sáo, Cát Lượng cũng không giữ Đỗ Chính Viễn lại thêm nữa.
Lúc này Đỗ Chính Viễn mới dẫn rất nhiều thuộc hạ của mình rời đi, số ít những người không đi vào cấm địa khác cũng liên tục tạm biệt, sau chuyến đi này, giang hồ có thể xem như bị tổn thất lớn, dù sao cũng đã chết không ít người.
Đỗ Chính Viễn rời đi nhanh như vậy còn có một suy nghĩ riêng, đó là hắn hy vọng còn có thể gặp lại Như Ý, có thể giúp đỡ càng tốt hơn.
Nhưng lần này hắn xuống núi không gặp được Như Ý, lại gặp được một người khách ngoài ý muốn và có thu hoạch bất ngờ.
Quái Dịch Tử đả thương Cát Băng, lấy Hắc Huyền Lệnh đi, lại còn cứu Hồng Đậu, mọi chuyện như dấy lên một làn sóng lớn trong giang hồ, nhưng vì không ai biết Quái Dịch Tử lại xuất hiện trong giang hồ lần nữa, càng không ai biết Hồng Đậu và Cát Băng là sư huynh muội, tiếng sư phụ của Cát Băng cũng không có người dư thừa nghe thấy, vì thế mọi thứ dường như khiến giang hồ đang gợn sóng mãnh liệt chợt trở nên gió êm sóng lặng.
“Lão bá, ông cần gì ạ?”
Tiểu nhị ân cần tiếp đón khách trong tiệm, nhìn thấy một ông cụ dẫn một cô nương đi theo, tuy tiểu nhị đoán được quan hệ của hai người là gì, trong lòng hơi khinh bỉ, nhưng trên mặt lại tươi cười hớn hở.
“Bưng mấy món ăn ngon nhất của quán lên đây, với mấy bình rượu ngon nữa, nhớ phải là rượu ngon đấy!”
Ông cụ cũng không ngẩng đầu lên, tuỳ ý gọi mấy món, dường như rất có hứng thú với rượu.
“Được, khách quan đợi một lát!”
Tiểu nhị đáp lời một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Đợi không có ai nữa, ông cụ mới ngẩng đầu lên nhìn nữ tử bên cạnh: “Nha đầu à, con nói xem sao con lại mất trí nhớ rồi, sau này làm gì cũng khó!”
Cô gái kia chỉ đảo mắt qua lại, dường như không thể lên tiếng, thân thể cũng không động đậy được.
Ông cụ lắc đầu, trong lòng có hơi khó chịu, than nhẹ một hơi.
Lúc này, người bên cạnh nhìn ông cụ và người có thể là cháu gái của ông, cũng không biết bọn họ lẩm bẩm cái gì, sau đó đều bật cười, đoán chừng là nghĩ đến hình ảnh không hay nào đó.
Cười rồi đương nhiên khó tránh khỏi nói mấy lời vớ vẩn.
“Ấy, các ngươi có biết gì không, mấy anh hùng võ lâm đến Đào viên sơn mạch lần này đều chết gần hết rồi!”
Một người trong đó cũng không thèm lịch sự, lớn tiếng nói, dường như rất tự hào vì mình biết được tin tức như vậy.
Quả nhiên có rất nhiều người rảnh rỗi, vừa nghe thấy tin đồn đều sáp đến gần.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đúng thế? Nói nghe xem nào!”
Mọi người vừa nghe thấy chuyện mới lạ như vậy lập tức có hứng thú, đều tranh trước giành sau muốn nghe.
Người nọ hắng giọng, lúc này mới nói: “Chắc mấy người không biết, nghe đồn Hắc Huyền Lệnh ở trong cấm địa của Đào viên sơn mạch, sau đó đám người đều đi vào vì Hắc Huyền Lệnh kia, thật không ngờ, haiz! Đều chết gần hết rồi, ngươi nghĩ xem, sao lại kêu là cấm địa, chắc chắn là có gì đó nguy hiểm nên mới gọi như thế!”
Người nọ thấy vẻ mặt tiếc nuối của mọi người cũng không để ý, lúc đó khi hắn ta nghe thấy tin tức từ người anh em tốt của mình cũng có phản ứng y như thế.
“Vậy sau đó thì sao?”
Một tên nhỏ gầy bên cạnh vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, đôi mắt lấm la lấm lét đảo qua đảo lại, tò mò hỏi.
Người nọ nhìn thoáng qua tên nhỏ gầy này, nói tiếp: “Sau đó, sau đó còn có thể thế nào chứ, Hắc Huyền Lệnh bị một người thần bí đánh cắp, mà người đi vào đều chết gần hết, ngay cả Nhị đương gia của Đào viên sơn mạch cũng đã chết rồi!”
Mọi người nghe thấy đều ồ lên, Nhị đương gia đều đã chết, nhưng Hắc Huyền Lệnh lại không biết ở đâu.
Một thư sinh cũng có hứng thú với những chuyện này, cười hỏi tiếp: “Người nói chết gần hết? Vậy có nghĩa là còn người sống, sao không thể là người sống mang Hắc Huyền Lệnh đi chứ?”
Người mới kể chuyện bị thư sinh này hỏi thế mới thấy đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có hơi ngượng ngập, khoát tay: “Một tên thư sinh như ngươi thì biết cái gì, hai người kia bị thương nặng như vậy, sao có thể mang Hắc Huyền Lệnh đi được, trước khi bọn họ đi ra đã bị mang đi rồi!”
Nói xong, người này sợ mấy tên có trí thức này hỏi nhiều hơn, mình sẽ không đỡ được rồi mất mặt, cho nên bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Nhưng thư sinh kia như biết khá nhiều, khoe ra: “Nhưng ta nghe nói lần này vẫn có vài người không vào cấm địa, ngay cả Đỗ Chính Viễn công tử được người người ngưỡng mộ cũng không vào!”
Vừa nói ra lời này, mọi người đều ồ lên, Đỗ Chính Viễn, người thần bí, được gọi là Bạch Y Vô Tuyết, vì hắn thích mặc đồ trắng, tính tình nhã nhặn giống như tuyết vậy, đem lại cho người ta cảm giác thanh khiết không thể nghi ngờ, cho nên mới có cái biệt danh này.
Ông cụ vốn không chút tò mò với lời những người này nói, chuyện này ông đều biết hết, cũng không lo lắng gì, ngoài đồ đệ kia của mình đã chết, hơn nữa lại có hai người chạy ra khiến ông hơi tò mò.
Nhớ lại chuyện ngày đó, ông thật sự nhìn thấy có người còn sống, có nghĩa là lúc đó còn có người từng nhìn thấy ông, ôi chao! Ông thầm cảm thán một tiếng trong lòng, đây không phải kiếm thêm phiền phức cho mình hay sao, sao không chịu chuẩn bị cho mình một cái khăn che mặt chứ, xem ra để Hắc Huyền Lệnh này ở chỗ mình cũng không phải an toàn lắm, để ở đâu thì tốt đây?
Ông cụ ra sức suy nghĩ, người nào đáng tin đây!
“Lão bá, đồ ông muốn đây, đây chắc chắn là rượu ngon!”
Tiểu nhị không biết đột nhiên xuất hiện trước mặt Quái Dịch Tử từ lúc nào, mang món ngon rượu ngon lên.
Quái Dịch Tử đang nghĩ ai đáng tin nhất, ông có biết tên nhóc Đỗ Chính Viễn người bên cạnh nói đến, chỉ không biết vì sao những người này có vẻ rất kính trọng hắn, sự xuất hiện của tiểu nhị khiến Quái Dịch Tử không nhịn được muốn hỏi vấn đề này.
“Khách quan, mời ăn thong thả!”
Tiểu nhị mang đồ ăn lên xong thì chuẩn bị rời đi. Nhưng bị Quái Dịch Tử kéo lại: “Đợi đã! Ta muốn hỏi một chút, cuối cùng Đỗ Chính Viễn bọn họ nói như thế nào?”
Quái Dịch Tử cũng không cảm thấy vấn đề này có gì không ổn, nhưng tiểu nhị lại hơi ngạc nhiên: “Lão bá, ông không biết Đỗ Chính Viễn, cũng chính là công tử Bạch Y Vô Tuyết sao, ông có phải mới ra ngoài không!”
Lúc tiểu nhị nhắc đến Đỗ Chính Viên, ánh mắt khá là sùng bái, vì thế hắn ta nói chiến công vĩ đại của Đỗ Chính Viễn ra.
Bây giờ Quái Dịch Tử mới biết bản lĩnh của Đỗ Chính Viễn, thì ra ba năm trước ngay sau khi ông biến mất, hắn đột nhiên xuất hiện, hắn làm ăn phát đạt, còn thích làm việc thiện, chưa từng để lộ công phu của mình, nhưng dường như cũng không có ai dám trêu chọc, nghe nói trước kia có người không tin, muốn thử một chút. Ngày hôm sau, cả tay chân những người đó đều bị phế, nhưng có người hỏi những người kia, những người kia lại kiên quyết không nói mình đã trải qua những gì, cũng không nhắc đến Đỗ Chính Viễn có công phu hay không, làm tay mình bị thương thế nào, vì thế lời đồn của Đỗ Chính Viễn ngày càng khó hiểu.
Quái Dịch Tử nghe tiểu nhị nói thế không nhịn được gật đầu, càng cười tươi hơn, tiểu nhị hoàn toàn không biết ông có tính toán gì, cũng không muốn quan tâm nhiều, bọn họ cũng không thể quan tâm suy nghĩ trong lòng khách này.
Không ngờ Đỗ Chính Viễn lợi hại như vậy! Quái Dịch Tử thầm nói trong lòng, hai mắt toả sáng, dường như đã có tính toán hoàn mỹ rồi.
Sau khi ăn ngon uống say một trận, đương nhiên Quái Dịch Tử cũng không nghỉ ngơi, nhưng vừa muốn đi đã bị ngăn lại.
“Lão bá, thật ngại quá, ông vẫn chưa trả tiền!” Tiểu nhị hoà nhã nói, nhưng trong lời nói đã không còn sự nhiệt tình lúc mới đến nữa rồi.