CHƯƠNG 540: CÒN MUỐN LỪA GẠT TÔI SAO
Uỳnh!
Lúc như Như Ý đang suy nghĩ đến ngẩn ngơ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô nhanh chóng lấy quần áo mặc lên người. Lúc quay người lại, cô thấy họng súng đen ngòm đang nhắm vào trán mình.
“Là anh sao?” Như Ý ngạc nhiên nói.
“Là tôi!” Minh Ngôn Hạo khẽ nhếch khóe miệng để lộ hai hàm răng trắng tinh, cười lạnh nói: “Nhìn thấy tôi có phải cô rất ngạc nhiên phải không? Bởi vì cô cho rằng tôi đã chết rồi đúng không?”
Như Ý ngạc nhiên một lúc rồi nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“Bớt giả vờ ngớ ngẩn đi cho tôi. Một người phụ nữ lòng dạ rắn độc như cô nên xuống địa ngục.” Minh Ngôn Hạo mở chốt an toàn của khẩu súng, ngón tay đã sẵn sàng bóp cò, lạnh lùng nói: “Là tôi đã quá tử tế với cô, nhưng thật đáng tiếc là cô không suy nghĩ đến bất cứ điều gì, đồng phạm của cô đã bị tôi giết rồi, bây giờ tôi sẽ tiễn cô xuống gặp anh ta. ”
“Anh thực sự cho rằng như vậy sao?”
“Tôi sẽ không nghe bất kỳ lời bào chữa nào của cô nữa. Nếu lúc đầu tôi có thể nhẫn tâm giết cô thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tôi sớm đã biết rằng đây chính là mưu kế của cô. Bắt đầu từ lúc chạy trong công viên, tôi đã nằm trong sự kiểm soát của cô, dụ dỗ tôi vào phòng khách sạn là để giết tôi, mau nói đi… rốt cuộc là ai đã sai cô làm như vậy và mục đích của anh ta là gì? “Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
“Haha!” Như Ý tự ti cười: “Dù anh có nói gì, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ bị bất kỳ ai sao bảo.”
“Không nói à?” Minh Ngôn Hạo nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ giết cô trước, sau đó từ từ tìm ra đồng bọn của cô.” Nói xong, Minh Ngôn Hạo từ từ bóp cò, Như Ý sớm đã nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút cái chết ập đến.
Cô giấu tay phải ra sau lưng, giữ chặt cây kéo sắc nhọn trong tay …
Minh Ngôn Hạo nhìn nét mặt bướng bỉnh của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cớ.
“Cô là người phụ nữ điên rồ, lẽ nào cô thực sự không sợ chết sao?” Minh Ngôn Hạo túm lấy cổ áo Như Ý, định kéo cô lại gần hơn.
Như Ý đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi xinh đẹp phát ra tia sáng lạnh lẽo, bàn tay phải của cô nhanh chóng kề lên cổ Minh Ngôn Hạo. Minh Ngôn Hạo đột nhiên thấy Như Ý gây rối, anh ta cũng không phải là một chiếc đèn cạn dầu, trốn ra sau, tiện thể lại kéo Như Ý lại gần hơn, hai người dính chặt lấy nhau rồi ngã xuống chiếc giường cạnh.
Sau một thời gian dây dưa, cả hai người đều không thể cử động, kiềm chế lẫn nhau.
Chỉ thấy tay phải Như Ý đang cầm cây kéo bị kẹp chặt giữa hai đùi Minh Ngôn Hạo, cánh tay trái thì đang vắt lên cổ Minh Ngôn Hạo, hai chân cô quấn quanh cơ thể Minh Ngôn Hạo. Mà khẩu súng của Minh Ngôn Hạo đã sớm rơi xuống đất …
Nhìn thế nào thì tư thế này trông cũng thật mờ ám!
Minh Ngôn Hạo đã cố gắng thử cử động hai lần, nhưng lại phát hiện không thể cử động. Anh ta nhìn chằm chằm vào Như Ý và nói: “Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô.”
“Giống nhau cả thôi.” Như Ý nói, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cơ thể cô hơi kỳ lạ. Dù sao thì phụ nữ khác với đàn ông, một số bộ phận trên cơ thể luôn nhạy cảm hơn.
“Bây giờ, có lẽ chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện!” Như Ý nói.
“Nói chuyện?” Minh Ngôn Hạo cười lạnh nói: “Không cần nói bất cứ điều gì, người phụ nữ lòng dạ rắn độc như cô, tôi nhất định phải tiễn cô xuống địa ngục, cô còn muốn lừa tôi sao?”
“Tôi làm thế nào để lừa anh?”
“Vẫn còn muốn ngụy biện à, được thôi, tôi sẽ khiến cô phải tâm phục khẩu phục chờ chết …” Minh Ngôn Hạo nói: “Cô đã lừa tôi vào trong căn phòng đó, người đó đã nói rất nhiều điều vô cùng kỳ lạ để phân tán sự chú ý của tôi, sau đó giết tôi, nhưng lại khiến tôi thoát khỏi thảm họa … Đây chính là điểm mà cô không thể ngờ tới.”
“Anh có biết người đàn ông đó đã chết rồi không?” Như Ý ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là tôi biết, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến, nếu không vì bản thân tôi nhanh nhẹn thì có lẽ tôi đã chết trong khách sạn đó rồi.”
“Đợi đã …” Như Ý hơi mơ hồ hỏi: “Tối qua anh đến khách sạn à?”
“Hừ! Bớt giả vờ đi. Cô vẫn còn muốn nói dối tôi đến lúc nào nữa, nếu không phải tôi nhìn xa trông rộng hóa trang rồi mới đến thì chỉ sợ tôi sẽ là người đầu tiên bị tấn công.”
“Cái gì!” Như Ý sửng sốt nói: “Ông già đó chính là anh giả trang thành sao?”
Lúc này, đến lượt Minh Ngôn Hạo ngạc nhiên, nói: “Làm sao cô biết tôi hóa trang thành một ông già? Đồng phạm cô phái tới ở tòa nhà đối diện, lúc đó cô cũng ở trong tòa nhà đó chứ?”
Lúc này Như Ý mới nhận ra rằng bản thân đã lỡ lời, nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này nữa. Cô nhanh chóng nói: “Tôi đã cài đặt camera trong phòng, vì vậy tôi biết mọi chuyện giữa hai người, nhưng tôi thực sự đã không phái người đi giết anh. ”
“Cô đã lắp đặt camera trong phòng khách sạn sao?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
“Đúng vậy.” Như Ý nói: “Tôi vốn dĩ muốn biết bí mật của hai người chứ không hề có mưu đồ nào khác.” Như Ý nói xong, chân thành nhìn Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo chần chừ …
Nhưng giây tiếp theo, Minh Ngôn Hạo lại áp sát đến gần Như Ý, cười lạnh nói: “Cô cho rằng cô nói vài lời thì lại có thể xoay tôi quay vòng vòng phải không? Tôi sẽ không tin cô nữa.”
“Anh tin tôi cũng được mà không tin tôi cũng được, tôi cũng muốn nói với anh rằng tôi đã không làm những chuyện mà anh đã nói, tôi căn bản không quen biết người mà anh gặp mặt, càng sẽ không phái một kẻ giết người đến để giết anh. Ngay cả động cơ giết anh tôi cũng không có.” Như Ý giải thích.
“Rất tốt, tiếp tục đi …”
Như Ý nhìn anh ta không nói nên lời, cũng không giải thích nữa.
Một lúc sau, Như Ý đỏ mặt nói: “Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách giải quyết, không bằng chúng ta buông tay nhau ra, thế nào!” Cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ khi hai người vướng víu lấy nhau như thế này.
Minh Ngôn Hạo dường như phớt lờ cô và nói: “Tôi sẽ không buông tay.”
“Hừ!” Như Ý cố gắng vùng vẫy một chút, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được, bèn nói: “Anh thực sự không phải là đàn ông, lẽ nào còn phải sợ một người phụ nữ yếu đuối như tôi.”
“Tôi đã phải ăn trái đắng chỉ vì đã đối xử với cô như một người phụ nữ, vì vậy kể từ bây giờ tôi sẽ đối xử với cô như một người đàn ông .” Minh Ngôn Hạo hung hăng tàn bạo nói.
Có điều cũng đúng, ngày hôm qua anh ta suýt đã không còn mạng sống, hiện tại anh ta không điên cuồng mới là lạ.
Như Ý không nói nên lời, lại không thể vùng vẫy, cô chỉ có thể kìm nén sự khó chịu, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Minh Ngôn Hạo.
Hai người đối mặt, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Anh đã gửi thứ gì cho Giai Tử Trạch vậy?” Dù sao cũng không thể thoát khỏi, Như Ý chỉ đành nói chuyện để phân tán sự chút ý của mình, nếu không cả ngày cứ nghĩ đến việc ôm Minh Ngôn Hạo bằng tư thế mờ ám như vậy mất.
“Gửi cái gì cơ?” Minh Ngôn Hạo hỏi lại.
“Anh không gửi bất cứ thứ gì tới sao?”
“Mặc dù Giai Tử Trạch và tôi quen biết nhau, nhưng cũng không thân lắm. Tại sao tôi phải gửi cho anh ta thứ gì đó?” Minh Ngôn Hạo khinh bỉ nói.
Như Ý oán thầm nói: người kiêu ngạo và tự cho mình là trung tâm như anh đương nhiên sẽ không thân với ai cả, uổng công Giai Tử Trạch coi anh là bạn bè.
Tuy nhiên, Như Ý không nói ra như vậy mà lại nói: “Anh có chắc là anh không gửi thứ gì đến không, tôi vừa nhận được một lá thư ở cổng khu phố, nói là chính anh đã gửi nó.”
Minh Ngôn Hạo nghe xong, anh ta cười to và nói: “Tôi sẽ không làm những việc nhàm chán như vậy …”
Hai người nói xong, lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó từ từ buông tay, vô cùng quy củ buông tay rồi rời khỏi giường, Minh Ngôn Hạo nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nhưng không phải nhằm vào Như Ý nữa bởi vì anh biết rằng trong chuyện này nhất định có điều gì kỳ quái.
Như Ý và Minh Ngôn Hạo liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn ra suy nghĩ trong mắt đối phương … cẩn thận bước xuống cầu thang xuống tầng dưới.
Bây giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ đã nằm dưới sự kiểm soát của người khác.
Hai người bước ra khỏi phòng, cả đại sảnh yên tĩnh vắng lặng. Không biết hai người dì Trương và dì Tăng đã đi đâu nữa. Như Ý đoán trong lòng rằng có lẽ họ đã bị ai đó có tâm cơ điều khiển.
Hai người đi đến chiếc bàn đặt phong bì thư, Minh Ngôn Hạo nói: “Có phải là nó không?”
Như Ý gật đầu, thật sự định cầm lấy phong bì thư nhưng bị Minh Ngôn Hạo ngăn lại.
“Đừng cử động!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói: “Để tôi.” Nói xong, anh ta cẩn thận cầm phong bì đó lên rồi từ từ mở nó ra.
Trái tim của hai người đều thắt chặt …
Chỉ có một tờ giấy trắng trong phong bì. Đợi đến khi Minh Ngôn Hạo hoàn toàn rút hết tờ giấy trong phong thư ra, cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ hình dạng của toàn bộ tờ giấy bên trong.
Chỉ thấy một khối tinh thể nhỏ màu đen dán trên tờ giấy, một dãy số đang từ từ nhấp nháy.
00:20!
00:19!
00:18 …
Giảm từng giây từng giây một …
Sau khi Như Ý và Minh Ngôn Hạo nhìn thấy thì đều có thể thấy suy nghĩ trong ánh mắt đối phương khi liếc nhìn nhau. Minh Ngôn Hạo kéo tay Như Ý liều mạng nhảy ra cửa…
00:09!
00:08!
Chỉ trong vài giây, Như Ý và Minh Ngôn Hạo còn chưa kịp ra đến khu vườn ở cửa vào biệt thự thì đã nghe thấy một tiếng nổ, sau đó cảm thấy một đợt hơi nóng ập đến từ phía sau …
Cả hai ngã nhào xuống đất.
Lực tác động của vụ nổ quá mạnh, hai người mặc dù đã nằm bò trên mặt đất, nhưng vẫn đều bị lực tác động mạnh mẽ này làm cho trầy xước và bầm tím.
Sau vụ nổ, căn biệt thự đã bị san phẳng, căn phòng vẫn đang bốc khói dày đặc …
Minh Ngôn Hạo nằm bất động trên mặt đất, có lẽ là đã ngất xỉu từ lâu. Trước khi Như Ý ngất đi, cô chỉ thấy một vài người đi đôi giày da sáng bóng đang đi về phía họ …
Không biết đã qua bao lâu, Như Ý cuối cùng cũng từ từ hồi phục lại cảm giác, cô chỉ cảm thấy mặt đất đang nghiêng ngả, ra sức lắc lư, chỉ cảm thấy xương cốt khắp cơ thể như sắp vỡ ra.
Hơn nữa còn rất lạnh, như bị bỏ vào trong tủ đá, lạnh thấu đến tim…
Đèn huỳnh quang mờ ảo nhấp nháy, Như Ý khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Đây là một môi trường hoàn toàn khép kín, xếp chồng chất các loại hộp khác nhau, bên ngoài các hộp đều được phủ một lớp băng mỏng.
Đây thực sự là một cái thùng đông lạnh!
Như Ý kinh ngạc trong lòng, càu nhàu một lúc rồi nhanh chóng trèo lên, nhưng lại động vào vết thương trên cơ thể nên phải tựa lưng vào thành thùng, cảm thấy không khí lạnh giá, cô không nhịn được thở ra một hơi khí lạnh.
Cảm nhận được vết thương trên cơ thể, nhưng cũng may là đầu gối chỉ bị tổn thương nhẹ. Đột nhiên, cô nhìn thấy Minh Ngôn Hạo đang hôn mê ở phía bên kia thùng.
Cô vội vàng tiến lại gần, động tác nhanh đến nỗi cô thậm chí đã quên mất những tổn thương đang phải chịu.
“Này!” Sau khi Như Ý nâng Minh Ngôn Hạo lên, cô vỗ nhẹ vào mặt anh ta, hy vọng rằng lúc này Minh Ngôn Hạo sẽ tỉnh dậy: “Mau dậy đi!”
“Ừm …” Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của Như Ý, Minh Ngôn Hạo cuối cùng cũng phát ra âm thanh và tỉnh dậy từ trong hôn mê …
Sau khi anh ta cố gắng mở to mắt, cũng như Như Ý quan sát kỹ cảnh vật xung quanh trước rồi mới nói: “Chúng ta đang ở đâu?”
Như Ý nói: “Tôi cũng không biết. Lúc tôi vừa thức dậy thì đã ở đây rồi.” Như Ý chỉ xuống dưới đất nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ chúng ta đang ở trong một thùng xe đông lạnh.”
Minh Ngôn Hạo nhìn cảnh vật xung quanh, cũng đồng ý với ý kiến của Như Ý. Anh ta đã kiểm tra các vết thương trên cơ thể. May mắn là vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn nghiêm trọng hơn vết thương của Như Ý. Vì khi quả bom cuối cùng phát nổ, Minh Ngôn Hạo đã cố tình che chở cho Như Ý, vì vậy Như Ý lúc đó chỉ phải chịu sóng xung kích mà không làm tổn thương đến bên trong cơ thể. Minh Ngôn Hạo thì khác. Lưng anh ta bị lửa đốt rất đau đớn, mà hình như còn có một cái xương sườn trên ngực bị gãy nữa
Nhưng đối với anh ta mà nói cũng không phải là chuyện gì to tát, ít nhất là đi bộ cũng không thành vấn đề.
“Chúng ta đã bị bắt cóc rồi sao?” Minh Ngôn Hạo nói, lắc đầu, cố gắng hết sức làm cho mình tỉnh táo hơn.