CHƯƠNG 559: ANH LÀ CHỦ NỢ CỦA CÔ
Như Ý nhớ đến cảnh tượng vào ngày hôm đó, nếu như không phải cuối cùng là do Minh Ngôn Hạo đã nhận ra phong thư kia quá kỳ lạ, có lẽ cô đã sớm bị nổ thành thịt ngâm rồi.
Lần này thứ mà bọn phần tử khủng bố đã đưa cho bọn họ chính là bom, lần tiếp theo nói không chừng còn hạ độc, ám sát đúng lúc…
Không được, nhất định phải nhanh chóng ra tay tìm được những tên khốn kiếp kia.
Nghĩ tới đây Như Ý mới trả lời Âu Dương Tuyệt, nói: “Chuyện ngày hôm đó đã qua rồi, những người kia là thế lực tàn ác, tôi có chỗ nào mà có thể đấu với bọn họ, đừng quên rằng tôi chỉ là một người phụ nữ.”
“Cô thật sự muốn trải qua một cuộc sống bị người ta nghiền nát như thế nào sao?”
“Sẽ không đâu, bây giờ tôi đã tìm được một chỗ dựa rồi.” Như Ý đắc ý nói.
“Minh Ngôn Hạo?”
Âu Dương Tuyệt lại nói đến tên của Minh Ngôn Hạo.
“Làm sao anh biết được?” Như Ý kinh ngạc hỏi.
Cô rõ ràng không nói với bất cứ ai, chỉ có Giai Tử Trạch biết chuyện của cô với Minh Ngôn Hạo, chắc chắn là anh ta cũng sẽ không nói ra ngoài.
“Hiện tại chuyện của cô với Minh Ngôn Hạo đã gây xôn xao trong dư luận, từ bắt đầu giữa trưa thì tên tiêu đề của các bài báo tất cả đều là hình ảnh và tin tức của hai người, viết là: Minh Ngôn Hạo là song tính luyến, nam nữ đều ăn sạch…”
“Cái gì chứ!” Như Ý nghe vậy thì thiếu chút nữa đã cười chết rồi.
“Cái này thì có cái gì kỳ lạ đâu chứ?” Âu Dương Tuyệt nói: “Từ trước cho đến nay, Minh Ngôn Hạo đều lấy hình ảnh tinh anh xuất hiện, căn bản cũng không gần với phụ nữ, người ở bên ngoài đã sớm đồn anh ta là gay, cô đột nhiên lại xuất hiện giúp anh ta làm sáng tỏ sự thật anh ta không phải là gay, điểm này thì tòa soạn sẽ luôn lấy nó để viết ra một tác phẩm hay. Chẳng lẽ cô cảm thấy kỳ quặc hay sao, kể từ sau khi mà cô ở bên cạnh Minh Ngôn Hạo liền xảy ra vụ án nổ bom.”
Vụ án nổ bom, Như Ý thật sự cảm thấy rất đau đầu, rốt cuộc là cô đã đắc tội người ta chỗ nào vậy chứ.
“Vậy bây giờ nên làm cái gì đây?” Như Ý hỏi, chính xác thì cô đã thiếu phương hướng.
“Rời khỏi Minh Ngôn Hạo đi.” Âu Dương Tuyệt lạnh lùng nói: “Ở bên cạnh của anh ta, cô chắc chắn không thể tiếp tục sống được.”
“Rời khỏi Minh Ngôn Hạo à?” Như Ý hỏi ngược lại: “Tại sao chứ?”
Âu Dương Tuyệt cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, trong đôi mắt toát ra vẻ chân thành, mở miệng nói: “Tin tưởng tôi đi, anh ta không phải là người đàn ông giống như cô nhìn thấy như bề ngoài.”
“Vậy anh ta là người đàn ông như thế nào?” Gần như là Như Ý thốt ra ngay.
“Người đàn ông đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, tất cả những thứ trước mắt của anh ta đều là vật phẩm, đều là tiền bạc… mà cô rất có thể lưu lạc trở thành một trong những vật phẩm của anh ta.” Âu Dương Tuyệt quan tâm nói.
“Không có khả năng đó đâu.” Như Ý quay đầu đi chỗ khác, không thể tin Âu Dương Tuyệt được, nhưng mà không biết tại sao trong lòng của cô luôn lo lắng bất an.
Một thương nhân thành công, từ xưa đến nay đều không làm chuyện làm ăn lỗ vốn…
Hèn hạ trở thành một điều kiện cần thiết cho một người làm kinh doanh…
Cô chợt nhớ đến câu nói mà Minh Ngôn Hạo cứ treo ở bên miệng cả ngày.
Thật sự chẳng lẽ giống như Âu Dương Tuyệt đã nói?
“Nghe lời của tôi đi, rời khỏi anh ta có được không?” Giọng nói của Âu Dương Tuyệt giống như ma quỷ lại nói ở bên tai của cô một lần nữa.
“Tôi…”
Rầm.
Cửa bị người khác phá tan mạnh mẽ, Như Ý và Âu Dương Tuyệt cùng nhau đứng lên nhìn về phía cửa phòng, chỉ nhìn thấy gương mặt của Minh Ngôn Hạo vô cùng đẹp trai đang âm trầm ở ngoài cửa.
“Minh Ngôn Hạo…”
“Đến đây.”
Như Ý vừa muốn nói chuyện thì Minh Ngôn Hạo đã đánh gãy lời của cô, trừng cô một cái rồi nói.
Như Ý nghe vậy giật nảy cả mình, Minh Ngôn Hạo đột nhiên lại trở nên hung dữ như vậy, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn đi về phía của Minh Ngôn Hạo.
“Quay về nghiêm túc suy nghĩ lại lời nói của tôi, tôi sẽ chờ cô…” Lúc Như Ý đi đến bên cạnh Minh Ngôn Hạo thì Âu Dương Tuyệt lại mỉm cười nhắc nhở cô một lần nữa.
“Ừm…” Như Ý gật gật đầu.
“Còn ừm?” Minh Ngôn Hạo lại trừng mắt nhìn cô một lần nữa, Như Ý vội vàng nói: “Tôi đi ra ngoài trước đây.” Nói xong cô nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng.
Mà Minh Ngôn Hạo nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét khiến người ta mê mẩn kia của Âu Dương Tuyệt thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đừng mơ tưởng dùng bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với tôi, người của tôi đã sớm quan sát Ám Bộ rồi, chỉ cần anh dám ra tay thì anh biết hậu quả rồi đó.” Nói xong cũng không để ý đến Âu Dương Tuyệt mà đi ra cửa.
Âu Dương Tuyệt lại dẫm lên đôi giày da, cầm lấy ly rượu đỏ đi đến trước cửa sổ chậm rãi nói: “Anh sợ hãi rồi, Dương Thiên!”
Thân thể của Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên chấn động, bước chân dừng lại ở cửa, thật lâu sau mới tỏ vẻ không quan trọng mà nói: “Tôi sợ cái gì chứ? Anh cũng thật sự biết nói chuyện.”
“Anh thích cô ấy đúng không?” Âu Dương Tuyệt thản nhiên nói, vẻ mặt kia giống như là đang nói một chuyện rất bình thường.
“Đó là chuyện của tôi.” Minh Ngôn Hạo nói: “Không cho phép anh đến gần cô ấy thêm nửa bước, nếu không thì anh tự gánh chịu hậu quả đi.”
“Phải vậy không? Nếu như cô ấy chủ động tới tìm tôi thì sao?” Âu Dương Tuyệt cười lạnh nói: “Nhưng mà… tại sao tôi lại phải sợ anh chứ, chẳng lẽ cũng bởi vì lần trước anh đã đánh thắng tôi ở trận đấu kia?”
“Chuyện đã qua thì tôi đã sớm quên rồi, bây giờ tôi tên là Minh Ngôn Hạo, mong sau này anh hãy nhớ kỹ.” Nói xong thì cũng không để ý đến Âu Dương Tuyệt nữa, đi ra khỏi căn phòng.
Âu Dương Tuyệt nhìn bóng lưng Minh Ngôn Hạo rời khỏi, cười lạnh nói: “Minh Ngôn Hạo à? Một cái tên, cũng là một cái tên mà thôi… Anh cho rằng anh thật sự là đối thủ của tôi sao? Không biết phải trái, haha…” Nói xong, anh ta nhìn chút rượu đỏ còn sót lại ở trong ly, lập tức uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ, xin mời anh Minh Ngôn Hạo và cô Như Ý bước lên sân khấu.” Lúc mà người dẫn chương trình cất cao tiếng nói, trên mặt của Minh Ngôn Hạo mang theo nụ cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Như Ý đi lên sân khấu.
Cười cũng thật sự quá dối trá! Như Ý nhìn nụ cười của Minh Ngôn Hạo, trong lòng âm thầm oán.
Lúc nãy ở hành lang, ánh mắt kia hận không thể ăn cô sạch sẽ, ăn xong rồi còn lau miệng sạch sẽ, bây giờ lại cười đẹp đến như thế, rất rõ ràng là đang góp vui lấy lệ.
Rơi vào đường cùng, Như Ý cũng chỉ đành đi theo Minh Ngôn Hạo, khóe miệng đang treo một nụ cười thản nhiên.
Hai người bọn họ bước qua thảm đỏ đi lên trên sân khấu, vô số camera chuyên nghiệp đang chỉa về phía bọn họ, kể từ lúc mà bọn họ xuất hiện đến bây giờ thì đèn flash vẫn luôn chưa từng dừng lại.
“Xin mời anh Minh Ngôn Hạo nói vài câu.” Người dẫn chương trình điều chỉnh micro ở trên sân khấu một chút, sau đó nói, phía dưới hội trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Minh Ngôn Hạo thoải mái mỉm cười rồi nói: “Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ, tôi chỉ nói vài câu thôi. Ngày hôm nay tôi có thể trở về nơi này, có lẽ thật sự là do vận mệnh đã sắp xếp, có người vui vẻ… có lẽ sẽ có người thấy thất vọng.” Anh nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút, nhìn những người đang ở phía dưới, mấy người bọn họ không nói cái gì mà là đang im lặng chờ đợi câu nói sau của anh.
Minh Ngôn Hạo cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: “Để cho mọi người nghe lời nói không đầu không đuôi của tôi, thật sự rất có lỗi, có điều… người có lòng thì luôn luôn có thể hiểu rõ. Được rồi, bây giờ tôi chính thức tuyên bố một việc.”
“Tối hôm nay, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh của tôi, tôi tin rằng mọi người đã nhận ra cô ấy từ sớm, cũng đã từng gặp cô ấy.”
Lúc này, một âm thanh không đúng lúc lại vang lên: “Người này chính là tình nhân của anh ư, anh Minh?”
Toàn hội trường lặng ngắt như tờ!
Lúc này có một người trong đông đảo phóng viên hỏi một cái: “Đúng đó. Anh Minh, bắt đầu từ trước đó không phải là anh vẫn luôn không gần phụ nữ hay sao, tại sao đột nhiên lại lòi ra một người tình bí mật vậy chứ?”
Như Ý đứng ở bên cạnh Minh Ngôn Hạo, cô cảm giác đã nghe không nổi nữa rồi, sao cô có thể là tình nhân bí mật của Minh Ngôn Hạo được chứ? Hai người bọn họ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Cô hận không thể lập tức nói rõ với đám phóng viên này, nhưng mà Minh Ngôn Hạo lại lắc đầu ám chỉ với cô.
Đối diện với mấy tin tức tào lao này thì Minh Ngôn Hạo chỉ cười nhạt rồi nói: “Không lừa gạt gì mọi người, tôi và cô gái xinh đẹp này đã bí mật yêu đương với nhau hơn ba năm rồi, nếu như mà mọi người quả thật muốn nói là tình nhân bí mật thì cũng có thể. Hiện tại tin tức mà tôi muốn tuyên bố chính là… bây giờ, tôi muốn cầu hôn cô Như Ý xinh đẹp này!” Nói xong, Minh Ngôn Hạo nhận lấy đóa hoa chín mươi chín hoa hồng ở trong tay của người dẫn chương trình.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của anh đều mang theo nụ cười thản nhiên, quỳ một chân xuống dưới đất, nói với Như Ý: “Như Ý, anh yêu em, gả cho anh đi.”
“Wow…”
Bốp bốp bốp!
Bên trong hội trường vang lên vô số tiếng vỗ tay, so với lúc nãy thì còn càng nhiệt liệt thêm.
Như Ý đứng hình ngay tại chỗ, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời. Tại sao chứ, tại sao trái tim của cô lại đập nhanh như vậy…
“Anh…” Trong lúc nhất thời Như Ý không biết nên nói cái gì, vốn định mở miệng hỏi Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo âm thầm dẩu dẩu môi với cô, giọng nói rất nhỏ: “Em cái người phụ nữ chết tiệt này, còn không nhanh đồng ý đi, đầu gối của tôi quỳ đau rồi đây này.”
Phực.
Giấc mộng đẹp đẽ của Như Ý giống như là một tấm kính vỡ vụn, lộn xộn rơi xuống mặt đất.
Trong lòng không nói rõ được có tư vị gì, ê ẩm, đau khổ…
Tại sao chứ?
Anh ấy ngay cả một giấc mộng đẹp mà cũng không thể cho mình, cho dù là giả đi nữa cũng không thể thương hại.
Nhiệt tình ở trong lòng của Như Ý đã dần dần phai nhạt…
Cô đã quên đi thân phận của mình. Không sai, trên thực tế thì cô cũng chỉ là bảo mẫu của anh, mà anh là chủ nợ của cô, căn bản cũng không tồn tại mối quan hệ đó… Tất cả đều là do cô đang suy nghĩ viển vông.
“Người phụ nữ chết tiệt này, có nghe hay không hả, em đang phát ngốc cái gì đó.” Minh Ngôn Hạo còn đang nhắc nhở cô.
Mọi người có mặt ở đó đều cho rằng cô cảm động, trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng không biết nên làm cái gì.
Như Ý hít một hơi thật sâu, nhận lấy 99 bông hoa hồng ở trong tay của Minh Ngôn Hạo, hoa hồng ở trên đó vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, nhưng mà Như Ý cảm thấy ngay cả hoa hồng cũng đều đang châm chọc cô…
Lúc này Minh Ngôn Hạo mới đứng dậy nhìn cô một cái không nói gì, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị xong, nhẹ nhàng đeo lên trên ngón tay vô danh của cô.
Như Ý nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh của mình, khối lượng nhẹ nhưng cô lại không gánh chịu nổi.
Chiếc nhẫn kim cương được đeo lên trên tay của cô mà không có gì bất ngờ.
“Wow…”
Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa.
“Hôn cô ấy, hôn cô ấy…” Có một số người không chịu nổi sự im lặng, luôn luôn thích kích thích.
Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên ôm lấy cái eo nhỏ của cô, gương mặt anh tuấn kia chậm rãi tới gần, Như Ý đã bị hôn một lần nữa. Đây không phải là lần đầu tiên mà Minh Ngôn Hạo hôn cô, nhưng mà rõ ràng khác nhau với mấy lần trước, cơ thể của cô hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hôn, chỉ là hôn, chỉ có thế thôi, không có bất kỳ ý tứ gì khác.
Nhưng mà ngược lại thì Minh Ngôn Hạo lại biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, cắn lấy bờ môi của cô không chịu tách ra.
Như Ý đột nhiên cảm giác được trong lòng mình phiền não, thầm nghĩ: Thiên phú gặp dịp thì chơi của người đàn ông này cũng quá thật rồi, thật sự không thể phân biệt rõ ràng được câu nói nào của anh là thật, câu nói nào là giả.
Như Ý tức giận nhìn anh, hàm răng trắng đột nhiên dùng sức, Minh Ngôn Hạo la to một tiếng rồi buông lỏng cô ra.
Không sai, cô đã cắn đầu lưỡi của Minh Ngôn Hạo chảy ra máu.
Minh Ngôn Hạo cảm nhận được đầu lưỡi của mình truyền đến cảm giác đau nhức, căm tức nhìn Như Ý.
Như Ý đột nhiên cảm thấy chột dạ, muốn tránh ánh mắt sắc bén của Minh Ngôn Hạo, nhưng mà Minh Ngôn Hạo lại duỗi hai tay ra một lần nữa, nâng khuôn mặt của cô lên rồi lại hôn xuống.
Như Ý trừng to mắt khó có thể tin được mà nhìn Minh Ngôn Hạo, thẳng cho đến khi vị giác ở đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt thì cô mới tỉnh ngộ. Có lẽ là trong lòng thấy áy náy, lần này cô không có bất kỳ động tác nào khác, tùy ý để Minh Ngôn Hạo yêu cầu quá mức.
Không có ai phát hiện trong một góc khuất Giai Tử Trạch đang nắm chặt nắm đấm đến độ nổi cả gân xanh, nhìn cảnh tượng mà Như Ý với Minh Ngôn Hạo hôn nhau.