Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân

"Bang chủ, bang chủ. Bang chủ muôn năm"..

Bọn họ cùng hô hạo gọi cô kà 'bang chủ'. Cô cảm thấy rất vui vì tất cả không ai phản đối việc cô lên làm bang chủ. Đó cũng xem như là một mơ ước nhỏ nhoi của cô rồi.

Sau khi buổi nhậm chức bang chủ kết thúc, tất cả đều ra về, chỉ còn cô và ba cô ở đó. Thường Bạch Song ngồi ngang với cô, nói:"Ngày mốt có một nhiệm vụ giao cho con, tổ chức P, hiện đang có kế hoạch muốn lật đổ tổ chức của chúng ta. Còn cần phải làm cách nào để tiêu diệt tổ chức đó".

Thường Tiểu Niệm suy xét kĩ càng:"Họ muốn xối chức vị vang chủ của ba, để họ lên nắm quyền, nếu như họ làm được thì không phải họ như hổ mộc thêm cánh sao?"

"Con nói rất đúng, vì vậy ba mới bảo con tìm cách ngăn chặn việc đó".

"Con có cách rồi,chỉ cần dùng mĩ nhân kế là được"

"Con phải cẩn thận,người nắm quyền tổ chức P đó rất xảo quyệt, không như con nghĩ đâu".

"Ba yên tâm, hãy giao việc đó cho con".

Thường Tiểu Niệm vỗ vai ba cô, chắc chắn nói rằng:"Con gái của ba sẽ không làm ba thất vọng đâu, hãy tin tưởng ở con".

"Ba lúc nào cũng tin tưởng con. Con rất giống mẹ con. Kiên cường mà thông minh, hễ thấy con làm việc gì đều rõ ràng, nhanh gọn thì na liền nhớ đến mẹ con. Bà ấy luôn là người vợ tuyệt vời nhất mà ba đã gặp".

Nói đến đây, cô đã thấy ba cô khóc rồi thì phải. Đã rất lâu cô chưa từng thấy ông ấy khóc trong sự yếu đuối như vậy. Từ lúc mẹ cô mất, ba luôn làm cho bản thân phải cứng rắn. Mạnh mẽ trước mặt cô, để cô cảm nhận được sự cứng cáo, sự che chở của một người ba. Và cô đã cảm nhận được điều đó rồi.

Thường Tiểu Niệm ôm chằm lấy Thường Bạch Song, vuốt lưng ông ấy:"Con thương ba nhất trên đời, Tiểu Niệm của ba đã lớn rồi, cho nên ba không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, ba hãy để cho bản thân được thoải mái đi. Con tự lo cho mình được".

"Ừm, ba biết rồi!"

Thường Tiểu Niệm rời khỏi đó, cô chưa có ý định về nhà, cô chạy xe lòng vòng hóng gió. Cô chợt nghĩ đến, ngày hôm cô làm nhiệm vụ cũng là ngày đính hôn của anh. Không sao, cô sẽ làm nhanh để còn cướp rễ nữa chứ?

Đầu óc đang nghĩ đến anh, thì chợt cô nhìn thấy anh. Không phải mình anh, mà anh còn đi cùng với một cô gái ăn mặc rất gợi cảm, cô thầm đoán đó có lẽ là vợ sắp cưới.

Cả hai đang đi vào siêu thị, Thường Tiểu Niệm chạy xe đến gần rồi đậu, cũng đi theo hai người vào. Dường như anh không phát hiện ra cô.

Đàm Hy dẫn anh đi sang chuỗi cửa bán quần áo hàng hiệu, để thử đồ cưới.

Mộ Cẩn Thiên ngồi xuống ghế. Rồi nói:"Cô đi thử đồ cưới đi, tôi đợi ở đây"

"Thế anh không chọn cho mình bộ nào sao?"

"Tôi có nhà thiết kế riêng, không cần phải đi mua".

"À".

Đàm Hy vừa nhìn thấy mấy bộ váy cưới là hai mắt cô ta lóe sáng lên, đi cùng cô nhân viên chọn vây cưới đẹp nhất.

Thường Tiểu Niệm thì ở bên cửa hàng bán trang sức đối diện, cô thầm nhìn anh, có vẻ anh ốm đi hẳn, vẻ mặt cũng không được vui là mấy. Cô có nên qua đó bắt chuyện với anh không?

Nhưng ý nghĩ chỉ vừa hiện ra thì bị cô đánh tan, cô phải để anh như vậy, đến chừng đó. Cô cướp rễ mới tạo sự bất ngờ cho anh được.

Cô nhân viên hỏi cô:"Cô ơi, cô muốn mua gì ạ?"

Thường Tiểu Niệm ngớ ra:"À à? Cô giúp tôi lấy ra nhẫn để đính hôn kiểu đẹp nhất".

Cô nhân viên đưa ra ba mẫu rất đẹp, vừa mắt cô nhất vẫn là cặp nhẫn cưới có hình long phụng khắc trên đó. Cô không chần chừ chọn nó ngay, cô đưa thẻ cho nhân viên:"Tôi lấy cặp nhẫn này, cô tính tiền giúp tôi"

Cô nhân viên đưa hai mắt to nhìn tấm thẻ trên tay mình, lần đầu tiên bản thân cô nhân viên nhìn thấy tấm thẻ bạch kim này, theo như bản thân cô ấy biết, ai sở hữu chiếc thẻ này thì tiền sài không hết, dường như là vô tận.

Không chậm trễ, tính tiền xong, Thường Tiểu cầm cặp nhẫn đã được bỏ cẩn thận vào một cái túi nhỏ, sau đó cô rời đi. Nhưng không ngờ cô lại bị anh định phải, làm hại túi đựng nhẫn rơi xuống, hộp đựng nhẫn rơi ra, ban đầu Mộ Cẩn Thiên chưa nhận ra cô, anh nói:"Xinh lỗi, xinh lỗi cô".

Nhưng khi lượm nhẫn lên, vô tình bốn mắt chạm nhau, Mộ Cẩn Thiên vừa nhìn cô, vừa nhìn lại nhẫn trên tay anh, anh bậc cười đau lòng:"Em cũng sắp đám cưới sao?"

Thường Tiểu Niệm nhìn anh, muốn giải thích, nhưng cô lại nghĩ đến việc kia, nên nói:"Đúng vậy, trùng với ngày anh đính hôn đó".

- --
Nhấn Mở Bình Luận