Cô ngơ người: “Nhưng trán cháu không nóng mà?”
“Trạng thái sốt không rõ, nguyên nhân sốt chắc là mấy hôm nay cô Dung bị cảm lạnh, hơn nữa có thể hôm nay ăn nhiều đồ linh tinh quá, vấn đề không lớn, uống thuốc ngủ một giấc là khỏi.”
Dung Hoan nhớ tới hôm qua cô mắc mưa, sáng nay ở nghĩa trang lại bị gió thổi, tối nay toàn bộ macarons kiss còn bị cô diệt gọn…
Nhớ tới chuyện vừa rồi cô nói có thể có vấn đề về tim với Phó Tư Diễn, cô lập tức ngượng đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào.
Bác sĩ kê thuốc xong thì nhanh chóng rời đi.
Phó Tư Diễn tiễn bác sĩ ra về xong thì rót ly nước ấm mang vào, cô gái nhỏ nhìn thấy anh, nhanh chóng rụt đầu vào chăn.
Anh bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, anh ngồi lên mép giường, vớt cô khỏi chăn, trong miệng là lời trách cứ dịu dàng: “Còn chê chưa đủ khó chịu?”
Anh đưa nước và thuốc cho cô, khi nhìn cô uống còn không quên chọc ghẹo: “Cũng may tim không có vấn đề, nếu không lúc nãy Hoan Hoan sẽ khóc thật quá.”
“…”
Anh xoa đầu cô: “Sau này bị bệnh thì tìm đến chú trước, đừng tra cứu linh tinh gì hết, nhé?”
Cô gật đầu, sau khi thấy cô uống nước xong, anh đến phòng tắm lấy khăn lông thấm nước lạnh, mang ra cho cô chườm trán. Anh lại lấy chăn trên giường đắp thêm cho cô.
Anh nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, mày nhíu lại: “Giờ cháu thấy thế nào?”
“Chóng mặt, bụng còn hơi khó chịu.”
“Trách chú, không nên để cháu ăn nhiều đồ ngọt như vậy.”
Dung Hoan lắc đầu: “Là hôm qua cháu mắc mưa, không liên quan đến chú…” Hôm nay anh chuẩn bị nhiều điều bất ngờ cho cô như vậy, cô bị bệnh sao có thể trách lên đầu anh.
Anh nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của cô, bỗng khẽ cười một tiếng, âm thanh dịu dàng đến nỗi như hòa tan thành nước: “Sao Hoan Hoan có thể ngoan như vậy chứ.”
Cô nghe thế, mặt nóng lên đỏ hơn, xấu hổ trốn tránh tầm mắt anh.
Phó Tư Diễn bảo cô nhắm mắt ngủ, thường xuyên thay khăn cho cô, thấy anh cẩn thận chăm sóc như thế, trong lòng cô rất ấm áp, nhưng cô nghĩ đến đã khuya, cô muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút.
“Không sao, chú ở đây cùng cháu, cháu hạ sốt chú sẽ đi ngủ.”
-
Cứ như vậy, Phó Tư Diễn chăm sóc cô từ nửa đêm đến sáng, thấy cô đã đổ mồ hôi, hạ sốt, anh mới yên tâm.
Hôm sau Dung Hoan tỉnh lại, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, đầu và bụng đều không còn khó chịu nữa.
Cô xuống giường, đi ra ngoài, tiếng mở cửa bị người trong thư phòng nghe thấy.
Phó Tư Diễn đi ra, nhìn thấy cô: “Sao dậy sớm thế?”
“Dạ, không buồn ngủ nữa.”
Tay anh phủ trên trán cô, giọng nói trầm thấp buông xuống: “Không sốt nữa, còn chỗ nào không thoải mái?”
Cô lắc đầu, ngửa đầu nhìn thấy mắt anh hơi thâm đen, nhẹ giọng mở miệng: “Chú Phó, tối qua thêm phiền cho chú rồi…”
Anh giật mình, khom lưng nhìn thẳng cô, giọng nói mang theo ý cười: “Nếu làm phiền chú, Hoan Hoan có gì bồi thường không?”
Cô ngây người, nghiêm túc hỏi: “Dạ?… Chú muốn bồi thường gì ạ?”
“Đồ ngốc.” Anh vuốt chóp mũi cô, nhướng mày, mang theo mùi vị quyến rũ người khác: “Chú không sợ cháu làm phiền.”
Khuôn mặt Dung Hoan là kiểu trái xoan nhỏ nhắn, sau khi bị anh chạm vào, lập tức ửng một lớp hồng hồng.
Anh cười nói: “Đi rửa mặt đi, sau đó chú dẫn cháu đi ăn sáng.”
Mười phút sau, cô rửa mặt xong, đi về phòng thu xếp quần áo. Cô ngồi xổm trước valy của mình, kéo khóa xong, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói: “Bỏ cái này sao?”
Cô quay đầu, nhìn thấy Phó Tư Diễn dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm hộp quà tối qua anh tặng cô.
Cô chạy chậm đến trước mặt anh, cầm hộp về, giọng nhẹ nhàng nói: “Muốn…”
Sắc mặt anh không chút thay đổi, trong lòng lại cười: “Hoan Hoan thích không?”
Cô khẽ gật đầu, khóe môi anh hơi cong, chìa tay về phía cô: “Tới đây, chú đeo giúp cháu.”
Cô đưa hộp cho anh, xoay người và kéo mái tóc dài sang một bên.
Phó Tư Diễn cầm dây chuyền, đặt nó trước người cô, tay vòng đến sau cần cổ tuyết trắng, kiên nhẫn giúp cô đeo lên.
Cô cụp mắt, tim đập như trống, hàng mi run run.
“Được rồi.” Anh lên tiếng.
Cô thả tóc xuống, xoay người lại, anh liếc nhìn, hài lòng bảo cô đi soi gương.
Dây chuyền xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng đã tỏa sáng lấp lánh, tôn lên chiếc cổ nhỏ dài và làn da như tuyết trắng ngày xuân của cô.
Cô vuốt mặt dây chuyền phím đàn đen trắng nhỏ, quay đầu cười thẹn thùng với Phó Tư Diễn.
-
Lúc hai người trở về thành phố Lâm, dì Tịnh cũng đã trở về từ quê. Biết tối qua Dung Hoan sốt, dì Tịnh vô cùng lo lắng, lập tức đi hầm canh nấu cháo.
Phó Tư Diễn lên lầu đến thư phòng, lâu rồi Dung Hoan không gặp dì Tịnh, bèn ở trong bếp hàn huyên mấy câu với bà ấy.
Phó Tư Diễn lên lầu đến thư phòng, lâu rồi Dung Hoan không gặp dì Tịnh, bèn ở trong bếp hàn huyên mấy câu với bà ấy.
Dì Tịnh nhìn Dung Hoan hơi gầy, đau lòng nói: “Đều do mấy hôm trước dì Tịnh không ở nhà, cô chủ Hoan Hoan đã gầy rồi. Sắp đến khai giảng, mấy hôm nay dì Tĩnh ngày nào cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho cô, cô thích ăn gì, dì sẽ đi mua.”
Dung Hoan cười: “Dì Tịnh làm gì con cũng thích ăn.”
Dì Tịnh cắt một mâm kiwi, muốn đưa lên lầu cho Phó Tư Diễn, Dung Hoan cầm lấy: “Để con đưa lên cho chú ấy.”
Dì Tịnh có hơi ngạc nhiệt, “Ấy, không còn sợ chú cô nữa à?”
Khoảng thời gian trước, thái độ của Dung Hoan với Phó Tư Diễn là chạy được thì chạy, đương nhiên dì Tịnh cũng nhìn ra được, nhưng mấy ngày nay bà không ở nhà, hình như hai người ở chung cũng không tệ lắm.
Dung Hoan bị chọc thủng tâm tư mặt hơi đỏ, tránh khỏi tầm mắt của dì Tịnh, thề thốt phủ nhận: “Không có, con chỉ trùng hợp cũng lên lầu…”
Cô bưng mâm đựng trái cây, nhanh chóng xoay người, biến mất trong tầm mắt của dì Tịnh
-
Dưới sự chăm sóc hết lòng của dì Tịnh, bệnh của Dung Hoan khỏi rất nhanh. Mấy hôm sau, đã đến thời gian khai giảng báo danh.
Buổi tối, Dung Hoan đàn piano xong thì rời khỏi phòng đàn.
Lúc ra, cô nhìn cửa phòng của Phó Tư Diễn, thừ người ra.
Mấy ngày nay anh không ở nhà, hình như đến nơi khác công tác, tham gia một số hội thảo kinh tế học, hai ngày rồi cô không nhìn thấy anh.
Ngày mai phải đến đại học S báo danh, sau đó cô sẽ luôn ở trong ký túc xá, cũng không biết lần sau thấy anh là khi nào.
Như có một cơn bực mình ở trong lòng, chẹn ở đó, cô khôi phục tinh thần, cúi đầu lê bước chân trở về phòng.
Cô đang sắp xếp valy, dì Tịnh gõ cửa tiến vào, đưa nước trái cây, sau đó cũng giúp thu dọn quần áo.
“Cô Hoan Hoan, mấy giờ sáng mai cô đến trường?” Dì Tịnh hỏi.
“10 giờ ạ.”
“Được, cậu Phó giao nói với dì rồi, sáng mai sẽ bảo tài xế đưa cô đến trường, cô đi một mình được không? Có cần dì Tịnh đi cùng không?”
Dung Hoan xua tay: “Con tự đi một mình là được rồi.” Động tác gấp quần áo của cô chậm lại, rũ mắt vờ như lơ đãng hỏi: “Khi nào... Chú Phó về ạ?”
“Không rõ lắm, chắc phải qua hai ngày nữa ấy.”
Ánh mắt cô ảm đạm mấy phần, không hỏi thêm gì khác nữa.
Sắp xếp hành lý xong, dì Tịnh ra ngoài, cô kéo valy sang một bên, ngồi trên mép giường. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vui sướng cầm lấy, nhìn thấy không phải tên của người mình nghĩ tới, trong lòng có đôi chút mất mát.
Cô nhận cuộc gọi: “Phán Phán ——”
Tiếng cười trong trẻo của Hề Phán truyền tới: “Niệm Niệm, mai cậu báo danh đúng không?”
“Ừ.”
“Thật tốt quá, tớ còn phải chờ một tuần nữa hí hí.”
“…”
Hề Phán cười khanh khách, không bắt nạt cô nữa. Hề Phán là bạn học cấp ba của Dung Hoan, cũng là người bạn tốt nhất, chỉ là sau khi thi đại học, hai người thi một nam một bắc, chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại.
Hề Phán trò chuyện đến nam ca sĩ Tiêu Thừa Chi mà hai người thích nhất: “Hoan Hoan, tháng 11 Tiêu Thừa Chi sẽ mở tour lưu diễn ở thành phố Lâm! Cậu có đi không?”
“Giành được vé tớ sẽ đi.”
“Hu hu hu tớ ghen tị quá, đến lúc đó chắc chắn phải quay video cho tớ nhé!”
Dung Hoan cười. Sau khi cúp máy, cô lấy tai nghe nghe hết một bài của Tiêu Thừa Chi, anh là ca sĩ cô bắt đầu thích từ hồi lớp 10, giọng hát của anh đặc biệt, hơn nữa là một thiên tài sáng tác, nổi lên từ bài hát đầu tiên, làm người lại rất khiêm tốn, đối xử với fans cũng rất ấm áp.
Cô nghe được một câu: [Nỗi nhớ chạy trong lòng, muốn ngừng cũng ngừng không được.] lại có khuôn mặt của một người hiện lên trong đầu.
Cô cúi đầu, vuốt ve vòng cổ trên cổ, sau một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng.
-
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoan tỉnh lại, sắp xếp xong là bước khỏi cửa. Tài xế đã chờ bên ngoài, dì Tịnh giúp cô để valy lên xe, trong miệng không quên dặn dò đủ chuyện.
Dung Hoan nhìn bà ấy liền nhớ tới mẹ, nếu mẹ còn sống, hôm nay đưa cô đến trường có thể cũng là dáng vẻ này.
“Hoan Hoan, đến ký túc xá nhớ xịt chút nước hoa, cô dễ hút muỗi, đúng rồi, đã mang theo nước hoa chưa?”
Dung Hoan gật đầu rồi ôm lấy bà, lẩm bẩm: “Dì Tịnh, dì yên tâm, dì nói gì con đều sẽ nhớ kỹ.”
Không hiểu sao dì Tĩnh đỏ mắt, vỗ vai cô, cười bảo: “Được rồi, lên xe đi, đừng tới muộn.”
-
Xe đi vào đại học S, cơn buồn ngủ của Dung Hoan mới vơi bớt, cô kéo cửa sổ xe xuống, nhìn phong cảnh khuôn viên trường.
Đại học S là trường đại học cực kỳ nổi tiếng, được bầu là đại học đứng đầu trong mười trường đại học đẹp nhất cả nước, cũng là một địa danh không thể thiếu của thành phố Lâm. Hôm nay khai giảng, khuôn viên trường rất náo nhiệt, khiến cho mảng xanh lục càng thêm hừng hực sức sống.
Xe dừng lại trước ký túc xá, Dung Hoan xuống xe. Ánh mặt trời xinh tươi xuyên qua lá cây dã hương, chiếu từng đốm loang lổ trên đôi giày vải màu trắng của cô.
Cô đang nhìn bốn phía xung quanh, tài xế đã mang valy tới, ôn tồn nói với cô: “Cô Dung, có cần tôi xách lên giúp không?”
“Không cần đâu ạ, chú Lý chú về đi.”
Chú Lý gật đầu, sau đó nói thêm: “Cậu Phó đã dặn, nếu cô muốn đi đâu, có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới đón cô.”
Dung Hoan ngẩn ra một lúc, gật đầu, xách hành lý vào.
“Con gái, con đưa chăn cho bố, con xách cái này nhẹ này…”
Dung Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy một nhà ba người đi qua người cô, mẹ nắm tay con gái, trong tay người bố cầm rất nhiều hành lý. Còn có rất nhiều học sinh đều là cha mẹ đi cùng, người đi một mình như cô không thấy nhiều lắm.
Cô cúi đầu một lần nữa, thu hồi tay kéo valy, nhấc valy lên cầu thang.
Một cái túi lớn, thêm một cái valy 24 tấc siêu nặng, đối với cô mà nói có chút hơi quá sức, cô đi đến lầu ba, thực sự không chịu được mới dừng lại nghỉ một chút.
Cô cúi đầu, miệng nhỏ thở hồng hộc, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, sau đó truyền đến một giọng nói: “Đưa đồ cho tôi đi?”