Dung Hoan ngồi xuống ghế đối diện Phó Tư Diễn, cầm dao nĩa, mau chóng vùi đầu vào bàn ăn.
Dung Khang Đạt thấy cô như thế, tưởng cô xấu hổ, cười nói: “Tính cách Hoan Hoan vẫn không thay đổi, vẫn hướng nội như thế đấy.”
Phó Tư Diễn ngước mắt nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch lên: “Chắc là thấy cháu lạ mặt nên xấu hổ.”
Dung Hoan: “...”
Ông cụ vuốt bộ râu được cắt sửa gọn gàng: “Tối hôm qua muộn như thế rồi mà còn đến thư viện học bài với cô nhóc nhà hàng xóm à? Sau này muộn thế rồi muốn ra ngoài thì bảo tài xế đưa đi.”
“Thư viện?” Phó Tư Diễn hơi cao giọng ở âm cuối.
Dung Hoan run tay, dao nĩa cộp vào đĩa sứ trắng, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Dung Khang Đạt gật đầu, đặt tay lên gây được chạm trổ, khen Dung Hoan trước mặt Phó Tư Diễn: “Hoan Hoan học hành rất tốt, thích học tập giống y như bố nó trước kia, giờ đã thi đỗ ngành học piano ở đại học S.”
Lòng bàn tay Dung Hoan đổ mồ hôi, cô đã chuẩn bị xong xuôi khi bị vạch trần lời nói dối rồi nhưng Phó Tư Diễn lại bình thản lên tiếng: “Vâng, vừa nhìn đã thấy là một cô gái rất ngoan.”
Cô ngẩng phắt đầu lên, va vào ánh mắt mỉm cười của anh.
Tại sao anh lại giấu giúp cô? Hơn nữa cái câu “rất ngoan” kia cứ như cố tình nói ngược vậy...
Phó Tư Diễn nói tiếp: “Nhưng thi đại xong có thể thả lỏng một chút, rảnh rỗi thì rủ bạn bè tới DC uống nước.” Anh nói hết câu thì ngừng một chút, “Không biết Hoan Hoan từng đến đó chưa? Biết đâu lại thích lắm đấy.”
Dung Hoan khẽ hít sâu một hơi.
Dung Khang Đạt đặt trà sâm xuống, xua tay, giọng điệu trách cứ: “Cháu đừng tưởng rằng cháu ở DC thì yên tâm được, Hoan Hoan à, chúng ta không đến đó nhé, chỗ đó hỗn loạn lắm, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.”
Phó Tư Diễn nhấp một ngụm sữa bò, độ cong bên khóe miệng không thay đổi: “Vâng, con gái vẫn nên cẩn thận thì hơn, thích cũng không thể lén lút chạy tới đó một mình, đúng không?”
Trái tim Dung Hoan bị anh làm cho đập loạn hết cả lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô nghe thấy chỉ biết gật đầu không nói gì.
Mà giây phút này trong lòng cô chỉ hận không thể rời khỏi đây, tránh xa người này ngay lập tức.
May là sau đó đề tài chuyện sang Phó Tư Diễn. Dung Hoan nhanh chóng ăn uống xong, quay về phòng, cô thở phào một hơi, ngã xuống giường.
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô nghe máy, giọng Thẩm Như vọt tới: “Hoan Hoan, cậu gặp chú Phó chưa?”
Dung Hoan: “... Gặp rồi.”
“Tới nói đúng không, rất đẹp trai!”
Dung Hoan cảm thấy cách cái màn hình mà độ mê trai của Thẩm Như đã tràn qua tận đây rồi: “Nếu cậu thích thì qua đây nhìn luôn đi. Tớ không ngại để cậu xách luôn cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh chú ấy mở miệng là ra gọi chú ơi chú à đâu, đảm bảo cậu hài lòng.”
“...”
Tám chuyện vài câu thì họ tắt máy. Dung Hoan ở trong phòng nghe nhạc một lát, định tới phòng đàn luyện đàn, cô vừa ra ngoài đã thấy có mấy người áo đen đi ra đi vào, vận chuyển rượu vang một cách cẩn thận ở dưới tầng.
Dung Hoan thấy kỳ lạ, sau đó nghe thấy một trong số người đó quay lại hỏi: “Ngài Phó, chai này để đâu?”
Một đôi giày da bước vào cửa: “Chai này không cần cất, tặng cho cậu hai nhà họ Tống đi.”
“Vâng.”
Phó Tư Diễn như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên nhìn lên phía trên. Dung Hoan nhanh chóng rụt người lại, trốn ra sau vách tường.
Phó Tư Diễn cong miệng cười, không nhìn phía đó nữa.
Cô nhanh chân chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại. Một lát sau cô lại đi ra, dưới tầng không còn âm thanh gì nữa. Cô xuống tầng, nhìn tủ rượu đủ các loại rượu đỏ, bày la liệt thì hơi hãi.
Cô đến gần, nhìn thấy trong tủ kính có ba chai rượu vang đỏ La Romanee-Conti 1997.
Cô nhìn chiếc màu đen Maserati GT trước cửa, nhận ra rằng Thẩm Như nói giàu có khi còn giàu hơn cả tưởng tượng của cô.
Đi xe sang, uống rượu vang đắt, cả người nạm vàng, có quyền có thế.
Rốt cuộc... Anh là người thế nào?
...
Đột nhiên trong nhà có thêm một người xa lạ với cô, Dung Hoan không được tự nhiên cho lắm. Lúc ăn cơm tối, cô kiếm cớ ăn xong sớm rồi lên tầng, tránh khỏi thời gian Phó Tư Diễn về nhà ăn cơm.
Cô cũng không nói rõ được tại sao mình lại đề phòng như thế, có lẽ vì cô cảm thấy tâm tư anh rất khó đoán, hoặc là vì từ nhỏ cô không có bố ruột ở bên, bố dượng lại cay nghiệt với cô nên cô vô thức có mâu thuẫn và kiêng dè với bậc cha chú. Hơn nữa, bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, từ nhỏ không sống cùng nhau, cô không thể thân thiết với anh được, khỏi nói tới việc chủ động hùa theo.
Tính cách cô vẫn luôn hướng nội, lạnh nhạt. Dường như cuộc sống không lo không buồn chưa từng xuất hiện trong ký ức của cô.
Cơm nước xong, cô quay lại phòng đàn, tiếp tục tập đàn. Cô thích piano, mẹ cô cũng cho cô học đàn từ nhỏ, nghỉ hè ngày nào cô cũng tập ít nhất hai tiếng.
Chỉ khi ở cạnh piano, cô mới có thể không suy nghĩ bất cứ điều gì, tập trung toàn bộ vào đàn, cứ như chìm vào một thế giới của riêng cô.
Cô rất có thiên phú với piano, từ lúc rất nhỏ đã đạt được piano cấp mười, giành được vô số giải thưởng, trí nhớ cô cũng rất tốt, nhớ bản nhạc rất nhanh.
Ngón tay cô đặt trên piano sẽ vô thức cử động.
Phòng đàn truyền ra tiếng đàn êm ái, cô khép hờ mắt, khóe miệng vô thức hơi nhếch lên mỉm cười.
Trong lúc cô đàn say sưa, chuông điện thoại đột nhiên chen ngang. Cô mở mắt ra, lấy điện thoại di động, nhìn thấy một dãy số lạ.
Nó đến từ thành phố Giang.
Mắt cô tối xuống, khi tiếng chuông vang sắp ngừng, cô nghe máy.
“Alo.” Giọng cô nhẹ nhàng, không có chút nhiệt độ.
Đầu bên kia vang lên giọng thiếu nữ yếu đuối: “Chị, cuối cùng chị cũng nghe điện thoại rồi? Sao hôm nay chị lại thoát khỏi nhóm chat gia đình thế? Có phải chị trách em nói sai không?”
Người nói chuyện chính là em gái cô, Vương Hi Hi.
Dung Hoan nhíu mày: “Cô có việc gì?”
“Chị ơi, chị giận em thật sao? Chị đi rồi, em rất nhớ chị, vốn dĩ em muốn giữ nguyên phòng của chị nhưng bị bố bắt đổi thành phòng chơi mạt chược rồi, còn ném hết quần áo trong phòng chị đi nữa, em không biết làm thế nào... Nhưng bố mua cho em ba căn biệt thự, em trang trí một phòng dành riêng cho chị, hoan nghênh chị về bất cứ lúc nào.”
Nhà họ Vương có một công ty, vốn dĩ kinh doanh bất động sản ở mức thường thường thôi, năm ngoài gặp được cơ hội kinh doanh, phất lên trong một đêm, ung dung bước vào giới thượng lưu ở thành phố Giang.
Dung Hoan cười khẩy, chỉ cảm thấy dáng vẻ đó của cô ta cực kỳ buồn nôn: “Không cần, tôi không cần mấy thứ đó nữa, mấy người muốn ném thì ném, không liên quan gì tới tôi.”
Vương Hi Hi dè dặt hỏi một câu: “Chị ơi, chị đang giận ạ? Mẹ gặp chuyện không may cũng coi như liên quan tới chị, chuyện đã qua rồi, thật ra bố tha thứ cho chị rồi...”
Dung Hoan siết chặt đầu ngón tay cầm điện thoại lại, khớp xương trắng bệch cứ như một bóp nát nó vậy: “Vương Hi Hi, tôi cảnh cáo cô, đừng khiến tôi buồn nôn thế nữa.”
Bên kia vang lên tiếng mắng chửi của bố dượng, Dung Hoan cúp máy, tức giận đến mức môi run lên.
Tay cô tiếp tục phủ lên phím đàn nhưng khi hình ảnh tai nạn xe đêm đó hiện lên trong đầu cô, cả người cô run rẩy, không đàn tiếp được nữa, tới lúc cô lấy lại tinh thần, cô đã ngồi xổm dưới đất, co rúm người lại.
Cô hít sâu, ép bản thân bình thường lại. Cô chống tay xuống đất đứng lên.
Đóng đàn piano lại, cô đi ra khỏi phòng đàn, xuống dưới tầng, trong phòng khách, Dung Khang Đạt ngồi một mình ở đó, trước mặt ông là một tách trà Phổ Nhĩ, ông nhắm hai mắt, khoát tay lên gậy, gương mặt gầy gò tang thương.
Cô gọi ông: “Ông nội...”
“Hoan Hoan, qua đây với ông.”
Cô ngồi xuống bên cạnh ông, ngửi thấy hương trà, cô nắm chặt bàn tay đầy vết sẹo sần sùi thô ráp của ông: “Ông không khỏe ạ?”
Ông cười lắc đầu, nhìn Dung Hoan, cảm khái: “Ông nhớ lại lúc con còn bé, Hoan Hoan đã trưởng thành, ông lại già mất rồi...”
Ông ho khan, cô vỗ lưng cho ông: “Ông nội, con đỡ ông về phòng nghỉ nhé?”
Ông xua tay: “Ông không sao. Mấy hôm nữa ông phải qua Mỹ khám bệnh rồi, con có thể chăm sóc bản thân thật tốt không?”
Cô hoảng hốt, sao tự dưng nhanh thế?
Trong lòng cô thấy buồn nhưng vẫn nhếch miệng: “Con sẽ ổn thôi mà, ông nội yên tâm dưỡng bệnh, con chờ ông về.”
“Được.” Ông sờ đầu cô, “Trong lúc ông không ở đây, chú Phó sẽ chăm sóc con.”
“Chú Phó...”
“Trong thời gian ngắn, chú ấy đều ở trong nước, con có chuyện gì có thể tìm chú, nửa tháng nữa là đi học rồi, Hoan Hoan phải ngoan đó.”
Dung Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Dì Tịnh bưng hai đĩa hoa quả tới, Dung Khang Đạt nhìn một đĩa, nói với Dung Hoan: “Con bưng một đĩa hoa quả cho chú Phó đi, chú ở phòng sách trên tầng đó.” Ông thấy Dung Hoan và Phó Tư Diễn vẫn khá là lạ nhau, muốn để bọn họ tiếp xúc nhiều hơn.
“... Vâng.”
Dung Hoan bưng đĩa hoa quả, đừng ngoài phòng sách, nhớ lại lời ông nội vừa nói, cảm thấy lồng ngực cô bị dây leo quấn chặt, khó chịu cực kỳ.
Cô điều chỉnh cảm xúc, giơ tay gõ cửa: “Chú Phó...”
Nhưng cô gọi mấy tiếng mà bên trong chẳng có phản ứng gì cả.
Cô đành phải mở cửa ra, trong phòng không có ai, phóng tầm mắt ra xa, cô thấy bóng lưng cao lớn của Phó Tư Diễn bên ngoài ban công, làm nền cho anh là màn đêm tối mịt và bầu trời đầy sao.
Cô đi về trước, loáng thoáng nghe thấy anh đang gọi điện thoại.
Tiếng nhạc ầm ĩ ở đầu bên kia nhỏ hơn, sau lưng có tiếng bước chân, Phó Tư Diễn quay đầu lại thấy Dung Hoan đứng ở cửa ban công, bưng đĩa hoa quả trong tay, hơi mím môi, không đi lên trước thêm bước nào nữa.
Anh thả lỏng đôi mày hơi nhíu lại, nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Có chút việc, lát nữa nói tiếp.”
Dung Hoan thấy anh cúp máy, chủ động giải thích: “Vừa nãy cháu gõ cửa mà không thấy chú đáp, cháu bèn đi vào luôn, ông nội bảo cháu mang hoa quả lên cho chú...”
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại mà dễ nghe, làn váy trắng nổi bật lên sự ngoan ngoãn hoạt bát của cô, Phó Tư Diễn kết hợp dáng vẻ của cô lúc này với bóng dáng cô cười xinh đẹp quyến rũ với gã tóc vàng rồi lại dũng cảm cầm bình rượu đập đầu gã vào tối hôm qua, khóe môi nhếch cười nghiền ngẫm.
Cô đứng yên, tỏ vẻ giữ khoảng cách và đề phòng anh. Anh lấy lại tinh thần, ép ý cười sắp tràn ra khỏi đôi mắt đen nhánh lại, vẫy tay, ra hiệu cô đi tới, đầy thích thú.
Dung Hoan đi lên trước, chìa đĩa hoa quả ra.
Anh nhận đĩa, khẽ cười nói: “Cảm ơn cháu.”
Dung Hoan đang định đi thì Phó Tư Diễn bỗng bước một bước đến gần cô, cúi người xuống ngang với tầm mắt cô, nhỏ giọng hỏi: “Hoan Hoan bẽn lẽn thế, không muốn nói chuyện với chú thêm một câu nào luôn à?”
Từ nhỏ ngoại từ người thân và bạn bè ra, tất cả mọi người đều gọi tên đầy đủ của cô, mà lúc này người trước mặt, một người đàn ông xa lạ với cô lại gọi cô là “Hoan Hoan” đầy thân thiết, hơn nữa giọng anh trầm thấp ngậm ý cười, cô có cảm giác như có một con kiến đang bò trong lòng khiến cô ngứa ngáy.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, gió mát lướt qua lại tan hết. Trái tim cô đập thích một cái, mở mát ra nhìn thẳng vào anh, lắc đầu phủ nhận.
Anh nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, cảm thấy thú vị, càng muốn chọc ghẹo cô.
Anh ngửa ngồi ngửa quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, toát ra vẻ quyến rũ lòng người, giọng nói buông lỏng lười biếng:
“Thế sao vừa nhìn thấy chú đã muốn chạy rồi?”