Trước mặt người ngoài, Phó Tư Diễn vừa nói vậy, Dung Hoan nhìn lén bị bắt quả tang lập tức cảm thấy mặt mình nóng như quả hồng chín.
“Em đi trước đây...” Cô xấu hổ đứng bật dậy vội rời đi. Ánh mắt người đàn ông dừng ở bóng dáng cô rời đi. Sau một lúc lâu anh mới quay mặt đi, đuôi lông mày nhiễm ý cười bất đắc dĩ khác hẳn với vẻ bình tĩnh nghiêm túc vừa rồi.
Dương Hiểu ngồi ở đối diện bị nhét một mồm to cơm chó giờ phút này trong lòng:... Mẹ nó chứ đây là tình yêu ngọt ngào tuyệt đẹp gì vậy!
Cô ấy cười thuận miệng trêu ghẹo: “Tình cảm của thầy Phó và chị thật tốt ạ.”
Người đàn ông hơi mỉm cười, xem như cam chịu.
-
Một giờ sau, Phó Tư Diễn và Dương Hiểu nói chuyện xong. Sau khi tiễn Dương Hiểu đi, Phó Tư Diễn ngồi ở bàn làm việc, nửa ôm eo cô nhóc.
“Ui da anh lại muốn làm gì...” Cô nhỏ giọng giận dỗi anh, trên tay lại không có bất kỳ động tác nào đẩy anh ra.
Anh không nói gì, chỉ đột nhiên hôn lên mặt cô một cái: “Bé cưng của anh đáng yêu quá.”
Dung Hoan:???
“Sao em lại thành đáng yêu rồi?”
Anh trầm giọng cười, cuối cùng không nói gì. Dung Hoan ngửa đầu nhìn anh, người đàn ông vẫn đeo mắt kính, lúc không cười sắc mặt lạnh nhạt lộ ra thái độ người sống chớ gần.
Nhưng thật ra chính là điển hình cho kiểu “nho nhã bại hoại”.
Cô cong môi cười, cũng hôn lên mặt anh một cái như đáp lại: “Thầy Phó, anh có muốn dạy người ta một bài không.”
Giọng điệu cô gái mềm nhẹ mang vẻ làm nũng, hơn nữa xưng hô mới chưa bao giờ nghe qua làm ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, yết hầu cuộn lên xuống hệt như muốn cào một cái thật mạnh vào lòng anh.
Anh không nói hai lời, bế cô đặt lên bàn làm việc bóp chặt eo cô, môi ở cọ xát gặm cắn ở vành tai cô, hơi thở khàn khàn dâng lên nói: “Được, muốn anh dạy em thế nào?”
Vậy Dung Hoan mới biết mình chọc phải chuyện lớn.
Rồi sau đó anh khóa môi cô, nuốt tiếng nức nở của cô vào trong bụng.
Cuối cùng anh buông cô ra, để lại lời tàn nhẫn ở bên tai cô: “Đêm nay về sẽ xử em tiếp.”
Trên mặt cô mạ một tầng hồng phấn, nói sang chuyện khác: “Hôm nay sao anh không vào gian phòng nghỉ bên trong kia nói chuyện với Dương Hiểu? Em vốn muốn ở ngoài luyện đàn mà sợ quấy rầy đến hai người.”
“Không thích hợp! Anh và cô ta hai người ở riêng trong đó, cho dù em không nghĩ nhiều, anh cũng muốn giữ khoảng cách.”
Trong lòng anh luôn suy xét đến cảm nhận của cô, chỉ sợ cô ghen hoặc là hiểu lầm. Anh không muốn làm cô nhóc của anh có bất kỳ chút không thoải mái nào.
Dung Hoan cong môi: “Anh yên tâm, em không như anh nghĩ đâu. Hơn nữa trong văn phòng anh nhiều giáo viên nữ vậy, nếu em nghi ngờ thì đã nghi ngờ tới đâu luôn rồi.”
“Đồ ngốc.” Anh sờ sờ đầu cô.
“Đúng rồi Tư Diễn, chuyện hôm lễ anh định làm thế nào?”
“Ngày hôm qua anh đã liên hệ một ekip chuyên nghiệp. Chuyện hôn lễ bọn họ sẽ xử lý. Qua mấy ngày bọn họ sẽ qua nhà chúng ta nói chuyện, nhìn xem em thích như nào thì chúng ta sẽ làm như vậy.”
“Đều do em quyết định à?!” Đôi mắt cô tỏa sáng.
“Chứ không thì sao, ai là bà Phó nào?”
Cô cười ngây ngô, không quên bổ sung: “Ông có thể về không?”
“Đến lúc đó anh sẽ sắp xếp để ông về nữa.” Anh lấy ra một tấm thẻ từ trong ví đưa cho cô: “Đây là phần lớn tiền của anh, em cầm đi, mật mã là 950822. Về sau Hoan Hoan chính là người cầm tài chính trong nhà chúng ta, biết không?”
“Được nha. Cuối cùng em đã cảm nhận được cảm giác tìm kẻ có tiền làm chồng là thế nào rồi.” Cô nhếch miệng cười, “Về sau anh không nghe lời, em sẽ lấy tiền của anh, rời nhà đi trốn.”
“Vậy nếu em bị anh bắt về, chắc chắn phải bị đánh một trận.” Anh xoa bóp mặt cô.
“Hừ...”
-
Buổi tối hai người từ phòng làm việc về thì đi siêu thị một chuyến, mua đồ để nấu bữa tối. Lúc đi đến quầy xếp hàng thanh toán, Phó Tư Diễn một tay ôm cô nhóc, một tay đẩy xe mua sắm, hất cằm chỉ về phía kệ hàng bên cạnh: “Lấy mấy hộp.”
Dung Hoan sau khi nhìn thấy thứ anh đang hỏi, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Anh nhìn phản ứng của cô, không khỏi cong môi, lẩm bẩm ở bên tai cô: “Sao dễ thẹn thùng như vậy chứ, cục cưng.”
Cô vội rút một hộp ném vào trong xe mua sắm, anh lại không tha cho cô: “Lấy thêm hai hộp.”
“...” Cô giương mắt trừng anh, nhỏ giọng phản bác: “Mua nhiều như vậy làm gì? Dùng không hết.”
“Em xác nhận?”
Cô nhớ lại “tình hình chiến đấu” đêm qua, yên lặng cầm thêm hai hộp. Sau đó sự thật cũng chứng minh, đừng xem nhẹ sức chiến đấu của đàn ông mới vừa khai trai.
Tính tiền xong, Phó Tư Diễn để Dung Hoan chờ ở cửa ra vào siêu thị, anh rẽ sang tiệm thuốc bên cạnh. Một phút sau, anh đi ra, trên tay cũng không có đồ gì.
“Anh mua gì đấy?”
Anh không trả lời thẳng: “Trở về sẽ biết, ngoan.”
Hai người về đến nhà cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Anh phụ trách nấu, cô ở bên cạnh giúp đỡ. Dung Hoan cực kỳ thích loại cảm giác này, có thể nấu cơm với người mình yêu là chuyện ấm áp cỡ nào chứ.
Ăn xong bữa tối, Dung Hoan mở di động ra: “Chồng ơi, chúng ta cùng nhau xem phim nhé?”
“Được.”
Cô chọn bộ phim Ấn Độ “Chàng mù số nhọ”(*) chiếu lên màn hình lên. Sau khi bộ phim bắt đầu, Dung Hoan nhìn bàn trà rỗng tuếch, cảm khái một câu: “Xem phim không có bắp rang và đồ uống cứ như không có linh hồn. Sớm biết vậy hôm nay lúc đi siêu thị thì mua ít đồ ăn vặt.”
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh không biết có nghe thấy câu này không, cúi đầu nhìn di động của mình. Lát sau anh ném điện thoại sang bên, ôm cô nhóc vào trong ngực, cười gãi gãi chiếc cằm mềm thịt của cô: “Bắp rang và đồ uống, không sợ béo?”
Cô chu cái miệng nhỏ lên, đáng thương cực kỳ: “Có phải anh ghét em béo không? Vừa kết hôn anh đã chê em...”
Ý cười của anh càng sâu, không nói gì, dứt khoát ấn cô vào trong ngực hung hăng hôn một trận, cuối cùng khàn giọng giải thích với cô: “Sao anh lại chê Hoan Hoan béo? Em có thế nào cũng đẹp. Lần sau còn nói bậy, anh sẽ tức giận.”
Cô ôm cổ anh, cọ cọ vào cần cổ, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, em không nói.”
Hai người nghiêm túc xem phim, không ngờ chẳng bao lâu thì vang lên tiếng chuông cửa. Bộ phim vốn là kinh dị k.ích thích, giờ phút này chuông cửa vừa vang lên thực sự làm Dung Hoan sởn tóc gáy: “Giờ này còn ai sẽ tìm chúng ta chứ?”
Phó Tư Diễn tỉnh bơ nói: “Không biết, em đi xem đi.”
“Em...” Cô hơi sợ.
Thấy anh tiếp tục nghiêm túc xem phim, cô đành phải đứng dậy đi đến chỗ huyền quan. Xuyên qua mắt mèo, cô nhìn thấy một người mặc quần áo giao hàng màu vàng đen.
Đưa đồ ăn?!
Cô mở cửa, người nọ nói: “Xin chào, cô Dung đúng không? Cơm của cô.”
“Ồ, tôi không đặt mà.”
Cô nhận lấy hộp cơm, vừa đi về phòng khách vừa xem đồ trong túi. Đến khi cô nhìn thấy hộp bắp rang bơ to, coca và đồ ăn vặt, cô sợ ngây người!
Trên sofa, Phó Tư Diễn rất hứng thú nhìn cô: “Hiện tại vừa lòng chưa?”
Hóa ra là anh đặt cho cô!
Cô vui vẻ chạy tới ôm anh: “Chồng ơi, anh tốt quá hu hu hu...” Cô thuận miệng nói, anh đã thực hiện cho cô.
Anh xoa xoa đỉnh đầu cô: “Ăn ít thôi, cẩn thận nóng người.”
Dung Hoan dựa vào trong ngực anh, ăn bắp rang. Lúc cô “A” một tiếng, anh lập tức đưa ống hút coca đến bên miệng cô.
Xem phim xong, anh hỏi cô: “Được phục vụ có thoải mái không?”
Cô cười vui vẻ gật đầu, anh lập tức bế cô lên: “Bây giờ đến lượt em phục vụ anh.”
Cô bị anh bế lên trên lầu, má cô ửng đỏ, khẽ nói: “Chỗ đó của em không thoải mái...”
“Vậy không làm.” Anh ngửa đầu dịu dàng hôn lên mặt cô một cái.
Dung Hoan vốn tưởng rằng anh sẽ nói gì đó làm cô thỏa hiệp, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy. Trong lòng cô hơi giật mình, cảm động với sự săn sóc của anh.
Ôm cô đi tắm rửa rồi ra, Phó Tư Diễn lấy thuốc mua ở tiệm ra, hóa ra anh còn nhớ rõ lời đã nói lúc sáng sớm.
Cô muốn từ chối nhưng có thế nào anh cũng không đồng ý. Cô nằm thẳng ở trên giường, anh cúi xuống lấy thuốc nhẹ nhàng bôi lên chỗ đó. Chờ đến khi bôi xong thuốc, anh ngẩng đầu nhìn từ bên tai đều cổ của cô đều phiếm hồng, đôi mắt ngập nước vô tội nhìn anh, giống như một con thỏ trắng nhỏ sắp bị người ta ăn luôn.
Anh cười, bóp eo cô, hôn lên bụng nhỏ.
Cô khẽ ngâm nga một tiếng, đầu ngón tay cắm vào mái tóc đen của anh, lắc mông nói nhỏ “Ngứa quá”.
Cuối cùng anh đứng dậy ôm lấy cô, hôn lên môi cô rồi nói một câu: “Sớm hay muộn cũng sẽ bị em tra tấn chết thôi.”
“Ưm...” Cô cũng không biết mình trêu chọc anh chỗ nào.
Anh buông cô ra, đi tắm rửa. Dung Hoan nằm trong ổ chăn, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến, cuối cùng loáng thoáng cảm giác có người hôn lên lưng cô, cô không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cô xoay người theo bản năng, đưa bản thân vào trong ngực anh, anh cũng ôm lấy cô, truyền cho cô toàn bộ nhiệt độ.
“Chồng yêu ngủ ngon...”
“Bé cưng ngủ ngon.”
-
Hai người nghỉ ngơi vài ngày, Phó Tư Diễn cũng nghênh đón kỳ khai giảng, phải về trường đi dạy. Sáng sớm anh lên lớp, Dung Hoan tỉnh lại muộn hơn anh một tiếng.
Rửa mặt xong, người đàn ông gọi điện về, hỏi cô đã tỉnh chưa: “Anh mua cho em bánh bao nhân gạch cua và canh đậu phộng. Em nhớ ăn sáng xong rồi hãy đến phòng làm việc, biết không?”
“Vâng, em hứa.”
“Đợi chút nữa em đi thì anh bảo Kế Sâm đi đón em. Hôm nay anh lên lớp xong lại đến phòng làm việc tìm em, như vậy em không cần lái xe.”
“Được ạ ~”
Dung Hoan ăn bữa sáng xong, ra cửa thì nhìn thấy Kế Sâm đã ở ngoài cửa chờ.
Lên xe, Dung Hoan đưa một hộp quà cho Kế Sâm: “Đây là đồ bổ mà bạn em gửi cho khoảng thời gian trước, nghe Tư Diễn nói mấy ngày hôm trước mẹ anh nằm viện, anh cầm đi. Đừng ngại.”
Kế Sâm có phần được yêu mà kinh sợ: “Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. Mẹ tôi đã khỏe rồi.” Anh thầm nghĩ sao cô Dung Hoan có thể lương thiện đáng yêu như vậy chứ, khó trách Boss thích cô ấy đến thần hồn điên đảo.
Xe lái đi, Dung Hoan lấy di động ra xử lý công việc, rồi sau gọi điện thoại cho Hồ Hinh.
“Vâng. Chị cứ liên hệ với bên công ty băng đĩa nước ngoài là được, bên em...”
Đột nhiên “Kít…” một tiếng, xe bỗng nhiên dừng lại. Dung Hoan ngã người ra phía trước, đầu thiếu chút nữa đập lên hàng ghế trước.
Kế Sâm luống cuống, lập tức quay đầu xem cô: “Cô chủ không có việc gì chứ? Xe bị người đâm vào đuôi.”
“Không có việc gì...”
Vừa rồi đi ngang qua một ngã ba đường, có chiếc xe vội vàng từ một hướng khác rẽ về hướng của bọn họ. Kế Sâm toàn lực phanh lại, xe phía sau không phản ứng kịp nên đụng vào đuôi xe Maybach.
“Tôi xuống xe nhìn xem.”
Dung Hoan gật đầu, vội vàng cúp điện thoại với Hồ Hinh, bình phục nhịp tim đập.
Sau khi Kế Sâm xuống xe thì đi tìm chủ xe phía sau, lại không ngờ người từ trên xe xuống lại là một cô gái quen, Từ Nhụy Sương.
Từ Nhụy Sương nhìn thấy Kế Sâm cũng sửng sốt.
“Hóa ra là cô Từ, cô không có việc gì chứ?” Kế Sâm hỏi.
“Đầu tôi hơi choáng, hiện tại cảm thấy không thoải mái, anh lái xe kiểu gì đấy?” Tuy cô ta nói chuyện với Kế Sâm nhưng tầm mắt lại dừng ngay trên Maybach.
Phó Tư Diễn hẳn là ở trên xe.
“Xin lỗi!” Sau khi Kế Sâm nói xin lỗi, Từ Nhụy Sương lạnh giọng cười: “Đây là ý của anh Phó à?”
Kế Sâm còn chưa trả lời, cửa sau Maybach bị đẩy ra, một đôi giày cao gót màu hồng nhạt bước xuống.
Ngay sau đó đập vào mắt Từ Nhụy Sương là khuôn mặt của Dung Hoan.
Dung Hoan xuống xe muốn xem tình hình, lại không ngờ là cô ta. Từ Nhụy Sương nhếch môi nói: “Khéo ghê nha, lại gặp nhau rồi.”
Dung Hoan thậm chí không muốn cho cô ta một nụ cười dối trá, liếc Audi của Từ Nhụy Sương, lạnh nhạt nói: “Đúng là khéo thật! Cứ là chuyện xui xẻo là gặp phải cô đấy.”