Chương 1342
Trần Hi Tuấn vẫn thế, nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn một chút, cậu ta khiến bản thân trưởng thành quá nhanh, đã không còn là chàng trai bốc đồng, tràn trề hi vọng vào nghệ thuật trong lòng mình như khi còn ở thành phố Hà Nội năm nào nữa rồi, mà Trần Tẩm đứng bên cạnh Trần Hi Tuấn, thái độ không nóng không lạnh, điềm tĩnh nhìn Lâm Quân.
“Tôi tới thăm cha tôi” Trần Hi Tuấn hơi ngại ngùng, chỉ vào trong cục cảnh sát.
“Tôi biết, lần này, sẽ không có người phải chịu tổn thương và liên luy từ chuyện này nữa”
“Đúng, tôi biết! Cha tôi cũng nên trả giá cho hành động của mình”
Trần Hi Tuấn gật đầu, không biết trong lòng vui hay buồn, nhưng cậu ta hiểu, ngày hôm nay sớm muộn cũng tới, kết quả hôm nay, Lâm Quân đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu không e là bây giờ .James không chỉ đang ngồi trong nhà giam thôi đâu.
“Chuyện của Nhật Linh..”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân một cái, định nói lại thôi.
“Tôi hiểu cậu định nói gì. Trần Hi Tuấn, cậu tin không? Nhật Linh vẫn còn sống!”
Lâm Quân nói xong, Trần Hi Tuấn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên rồi đi, cậu ta cười khổ, cậu ta cùng rơi xuống vực với Nhật Linh, tuy rằng nguồn nước cứu cậu ta, nhưng Nhật Linh đã không có tin tức từ lâu rồi.
Cậu ta biết có thể sống sót được đã là kì tích, cậu ta cũng hi vọng Nhật Linh còn sống, nhưng lại không dám ôm quá nhiều hi vọng.
“Vách núi cao thế..”
“Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không quan tâm cậu tin không, nói chung là tôi tin, tôi muốn đi tìm cô ấy, dù cô ấy ở đâu”
Ánh mắt Lâm Quân kiên định, kiên định tới mức Trần Hi Tuấn hoài nghỉ năng lực phán đoán của bản thân.
Lâm Quân cười, ánh mắt kiên định không dịch chuyển, quay người mở cửa xe.
“Lâm Quân, tôi thừa nhân, từ đầu tới cuối, anh hợp và yêu cô ấy hơn tôi: “Thôi được rồi đấy, cậu là em trai vợ tôi, bây giờ, cậu đã không còn tư cách nói chuyện này với tôi rồi, lân sau gặp nhớ gọi là anh rể đó”
Sau đó bộp một tiếng, cửa xe đóng lại, Trần Hi Tuấn cười, Lâm Quân hạ kính xe.
“Nói thật lòng, Trần Hi Tuấn, chuyện của cha cậu, cậu hận tôi không?”
“Tất cả những chuyện này đều do ông ấy tự chuốc lấy, có gì mà hận với không hận, tôi biết anh đã giơ cao đánh khẽ, huống hồ, ông ấy phạm phải sai lầm, tôi cũng đã hết sức khuyên ngăn, tôi hiểu, ông ấy đã không thể quay đầu rồi, nếu không phải cậu thì có thể tôi sẽ tự mình làm chuyện này”
“Ừmf Lâm Quân gật đầu, nhìn Trần Tẩm một cái, nói tiếp: “Sau này gặp lại”
Trần Hi Tuấn chưa kịp nói gì, Lâm Quân đã khởi động, lái xe đi.
Trong xe đã phát bài hát của Tô Đả Lục: “Anh nhớ em”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!