Chương 1456
“Hai giờ chiều thứ năm” Khả Nhi bối rối nhìn Lê Nhật Linh: “Nếu như cô không muốn đi thì bây giờ tôi có thể giúp cô liên hệ với cánh phóng viên để bọn họ hủy buổi phỏng vấn lần này”
“Khả Nhị, tôi biết chuyện này có ý nghĩa gì” Lê Nhật Linh xoa huyệt thái dương, Christina này quả không phải người tầm thường, cho cô một đề khó giải thế này, huống chi, nếu hẹn hai giờ chiều thứ năm, bây giờ là thứ hai, muốn cô trong vòng ba ngày thiết kế ra tác phẩm vượt qua “Tuyết Chi Quốc” thì khó càng thêm khó.
Nhưng nếu để Khả Nhi đi hủy bỏ cuộc họp báo này thì càng khiến cánh truyền thông lấy được tin tức lớn, không đánh mà bại, tổng giám đốc thiết kế của JZ ngồi vững cái ghế đứng đầu này được nữa sao?
Không biết đám phóng viên sẽ viết cô thành cái dạng gì?
Hơn nữa, cô và Christina vốn đã không hợp nhau, lần này coi như hạ chiến thư với cô, sao cô có thể xuất hiện ý nghĩ lâm trận bỏ trốn được chứ?
“Vậy, chủ tịch Linh, bước tiếp theo phải làm sao?”
“Thế này đi, Khả Nhị, tôi hỏi cô, “Tuyết Chỉ Quốc” được tôi thiết kế ở .JZ hay lúc tôi đang ở nước Mỹ?
“Là khi cô về JZ thiết kế”
“Vậy đội ngũ phối hợp thiết kế với tôi còn không?”
“Có một bộ phận ở lại, lúc đó tôi là thực tập sinh được cô dẫn đi, cũng coi như có tham gia một ít” Khả Nhi nhìn Lê Nhật Linh, không hiểu ý của cô lắm.
“Rất tốt, cô triệu tập tất cả nhân viên từng tham gia dự án thiết kế “Tuyết Chi Quốc” còn ở công ty lại, bây giờ là chín rưỡi, thông báo cho bọn họ biết mười giờ chúng ta sẽ mở cuộc họp”
“Hả?
“Có vấn đề gì không?” Lê Nhật Linh mỉm cười.
“Không có, không có, tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ ngay lập tức!” Khả Nhi gật đầu, ôm tập tài liệu chạy ra khỏi văn phòng Lê Nhật Linh Còn lê Nhật Linh cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng cầm chìa khóa mà Lâm Quân cho mình rồi đi tới căn phòng anh cất giữ tất cả tác phẩm cô từng thiết kế năm đó, tới xem một chút có khi cô lại nhớ ra gì đó?
Chính giữa bức tường đối diện cửa ra vào của căn phòng đó dán một câu “Lê Nhật Linh, anh đợi em về nhà!”, chữ trên đó đã không còn rõ ràng nữa, vì vậy khi Lê Nhật Linh đi vào, nó đập thắng vào mắt cô.
Mặc dù không kích động mạnh mẽ như lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn khiến lòng người phấn khích, vui mừng.
“Lê Nhật Linh, anh đợi em về nhài”
Lê Nhật Linh tự thưởng thức kiệt tác của mình, vừa đọc thầm, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc.
Có một số thứ trong tình yêu thôi thúc con người tiến lên phía trước đến nghiện, khiến họ nhớ lại rất nhiều lần, cũng chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tìm cô.
Mỗi lần nghĩ sau này phải đối mặt với các kiểu hoài nghỉ và khiêu chiến, Lê Nhật Linh cảm thấy cả người đều uể oải mệt mỏi, nhưng chỉ cần liếc nhìn mấy chữ trên tường, những con chữ lắng đọng lại tràn đầy tình yêu thương của Lâm Quân những năm qua dành cho cô, Lê Nhật Linh cảm thấy mình như được hồi sinh, tràn đầy năng lượng và sức chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!