Chương 671: Trả lại dây chuyền cho cô.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy ở bên người cô, một tia năng xuyên qua màn của từ ngoài khung của sổ chiếu vào, ở trên giường trống trải, chỉ có cả người đâu đâu cũng thấy đau nhức đã nhắc nhở cô đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng khách hé ra một khe nho nhỏ, Lê Nhật Linh nắm ở trên giường không thấy ai hết, còn tưởng lúc Lâm Quân rời đi không đóng cửa lại bị gió thổi mở ra, không có để ở trong lòng, nghiêng người sang suy tư.
Giọng nói giòn vang của Hòa Phong vang lên sau lưng: “Mẹ ơi! Cha bảo con tới mời mẹ ra ăn cơm!”
Khóe môi của Lê Nhật Linh nhấc lên một biên độ rất xinh đẹp: “Cha con đâu?”
“Cha vừa mới đi bệnh viện về, bây giờ đang nấu cơml”
Lâm Quân biết nấu cơm à? Trong đầu Lê Nhật Linh hiện lên vô số dấu chấm hỏi, sao cô chưa chao giờ nghe nói qua.
Sửa soạn xong rồi Lê Nhật Linh đi xuống tầng, Lâm Quân thực sự còn đang ở trong bếp.
Tiểu Cảnh đã ngồi ở trên ghế, cầm chiếc muỗng nhỏ chờ lấy đồ ăn Lâm Quân làm ở trong bếp.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh ôm Hòa Phong vào trong lòng cũng cười tủm tỉm giang tay ra: “Mẹ ôm!”
Lâm Quân cũng đúng lúc đi ra, trong tay mang lên một bát canh trứng rong biển, những vụn trứng còn nổi ở trên tô canh, nhìn cũng có vẻ khác ngon đấy.
Lê Nhật Linh gật đầu khen ngợi, Lâm Quân liền nghiêng mặt qua một bên, bộ dáng đòi hỏi được thưởng Lê Nhật Linh nháy nháy mắt, ôm Hòa Phong ở trong lòng qua, tiểu Hòa Phong cong miệng lên, hôn một cái ‘bẹp’ ngay trên mặt của Lâm Quân.
Tiểu Cảnh ngồi trên ghế bị chọc đến cười toe †oét, Lâm Quân quay đầu, sờ sờ dấu nước Mỹiếng còn dính lại trên mặt mình, nhéo tai nhỏ của Hòa Phong: “Xuống dưới, ngồi cùng với em”
Tiểu Hòa Phong không đồng ý, uốn éo người, quệt miệng nhỏ nhìn qua Lâm Quân, chớp chớp đôi mắt to long lanh, Lâm Quân mới không bị mắc bẫy, nhóc này mới có mấy tuổi còn muốn cướp vợ anh!”
Ôm Tiểu Hòa Phong từ trong lòng Lê Nhật Linh đặt xuống đất, Tiểu Cảnh ở một bên võ tay, bi bô gọi Hòa Phong: “Anh ơi mau lại đây!”
Lê Nhật Linh dịu dàng nhìn cảnh tương tác giữa hai cha con, trong lòng mềm nhữn đến rối bời Nhận lái cái tô trong tay của Lâm Quần đặt trên bàn, dặn dò hai đứa bé đi rửa tay ăn cơm.
“Má Trần đâu rồi? Làm sao lại phiền đến Lăng đại sư của chúng ta phải xuống bếp đây?”.
Lâm Quân nhìn cô bày biện bát đũa, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa cảm vào đầu vai Lê Nhật Linh: “Má Trần hôm nay nghỉ, anh cho bà ấy nghỉ phép.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!