Chương 1: Cô Dâu… Của Anh?
Mùa thu năm 2015, Hạ Tịch Quán
ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới
Hải Thành.
Từ năm chín tuổi, cô bị bỏ ở nông
thôn, hôm nay mới được đón về,
chỉ vì một lí do là, Hạ gia muốn gả
con gái đến U Lan Uyển xung hỉ.
Nghe nói chú rể ở U Lan Uyển kia
đang bệnh tình nguy kịch, Hạ gia
có hai cô con gái, đều không
muốn gả, cho nên Hạ gia mới đón
cô người vẫn luôn gửi nuôi ở
nông thôn trở về, cho cô gả thay
đi xung hỉ.
Lúc này, Hạ Tịch Quán ngồi ở
giường nằm cầm sách xem, đột
nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng
với mùi máu tanh từ ngoài lùa
vào.
Hạ Tịch Quán ngước mát, chỉ
thấy một thân hình cao lớn hiên
ngang ngã từ ngoài vào.
Hôn mê bắt tỉnh.
Ngay sau đó, mấy người mặc đồ
đen xông vào: “Lão đại, bây giờ
không có ai, đưa tên đó xuống
thẳng suối vàng thôi.”
“Ai bảo không có ai?”
Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu
nhìn về phía Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới lại
có tai vạ bất ngờ như vậy, người
đàn ông đột nhiên ngã vào trong
toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm
tới tính mạng, trong mắt người
đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ
ràng là muốn giết người diệt
khẩu.
Hạ Tịch Quán im hơi lặng tiếng
nhìn thoáng qua vũ khí bọn họ
trong tay, lập tức hoảng sợ xin tha
nói. “Đừng giết tôi, tôi không thấy
bất cứ cái gì cả.”
Mặt sẹo đi tới, nhìn mặt Hạ Tịch
Quán, tuy cô đeo khăn che mặt,
nhìn không thây rõ chân dung, chỉ
lộ ra một đôi mắt.
Đôi mắt này vô cùng sáng ngời,
linh động tràn đầy thần thái.
Mặt sẹo chưa từng có thấy đôi
mắt nào xinh đẹp cuốn hút như
vậy, giống như bị hút hồn, hơn
nữa mấy ngày nay đều không
chạm vào đàn bà, lập tức nảy
lòng tham.
“Người đẹp à, bọn anh có thể
không giết em, nhưng em phải
hầu hạ mấy anh em kết nghĩa bọn
anh cần thận đấy.”
Đôi lông mi như cánh bướm của
Hạ Tịch Quán chớp chớp, nhu
nhược đáng thương nói: “Tôi
không muốn chết, tôi rất sợ hãi,
chỉ cần các anh không giết tôi, tôi
nhất định hầu hạ các anh cần
thận mà.”
Tiếng cầu xin mềm mại nhẹ
nhàng của thiếu nữ khiến mặt sẹo
không nhịn nổi nữa, nhào thẳng
tới đè lên người Hạ Tịch Quán.
“Lão đại, anh hưởng trước đi,
chúng em tiễn người này lên
đường đã, sau đó lại cho các anh
em vui vẻ một phen.”
Trong tràng tiêng cười hèn hạ và
cô gái quê vừa mềm vừa ấm, mặt
sẹo thả vũ khí xuống, vươn tay
cởi cúc áo Hạ Tịch Quán.
Nhưng ngay sau đó, bị một bàn
tay nhỏ nhắn trăng nõn giữ lại.
Mặt sẹo ngẩng đầu, lập tức nhìn
thẳng vào đôi mắt to sáng ngời
của cô gái, lúc này, trong mắt cô
đã không còn hoảng sợ nhu
nhược mà lập lòe tia sáng lạnh.
“Cô”
Mặt sẹo vừa mở miệng, nhưng
Hạ Tịch Quán đã giơ tay, lưu loát
đâm thẳng cây ngân châm trong
tay vào đầu mặt sẹo.
Hai mắt mặt sẹo nhắm lại, té xỉu
trên mặt đât.
“Lão đại!”
Mấy người mặc đồ đen kinh hãi,
muốn tiến lên, nhưng lúc này,
người đàn ông đang nằm trên mặt
đất đột nhiên mở bừng mắt, ra tay
cướp vũ khí của mấy người áo
đen.
Mấy người áo đen lần lượt ngã
xuống trên mặt đất.
Quả thực là sét đánh không kịp
bưng tai.
Hạ Tịch Quán ngồi dậy, ngay từ
đầu cô đã biết người đàn ông này
chỉ giả vờ hôn mê, máu trên
người anh ta là của người khác.
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn,
người đàn ông này cũng đang
Chương 1: Cô Dâu… Của Anh?
nhìn cô, đôi mắt anh ta cực kỳ
thâm thúy và sắc bén, giống như
mắt chỉm ưng, đáy mắt thăm thẳm
như vực sâu khiến cho bất cứ ai
nhìn vào cũng bị cuốn vào đó.
“Thiếu gia, chúng tôi đến trễ.”
Người cứu viện chạy tới, bắt đầu
giải quyết hậu quả một cách ngay
ngắn trật tự, thuộc hạ tin cậy đưa
một cái khăn sạch sẽ cho người
đàn ông.
Người đàn ông lau tay ưu nhã,
sau đó đi tới trước mặt Hạ Tịch
Quán, ngón tay khớp xương rõ
ràng nắm cái cằm nhọn của cô.
Anh híp mắt quan sát đánh giá cô,
giọng nói trầm thấp truyền cảm:
“Cô cảm thấy tôi sẽ xử trí cô thế
nào?”
Cằm Hạ Tịch Quán bị bàn tay có
lớp chai mỏng của anh nắm chặt,
Hạ Tịch Quán bị ép ngước mắt
nhìn anh, người đàn ông này cao
lớn hiên ngang, cực kỳ đẹp trai,
khí thế giống như đêm đen, mạnh
mẽ mà lạnh bạc.
Lúc nãy anh đã lau tay, nhưng cô
vẫn là có thể ngửi được mùi tanh
kia, còn có lệ khí lạnh lão.
Thây được thứ không nên thây,
rất khó rút lui hoàn toàn.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Chát!
Hạ Tịch Quán hát thẳng tay anh
ra, nghiêm mặt nói: “Vớ vần, tôi
chính là cô dâu sẽ gả vào U Lan
Uyễn đấy!”
Cô dâu sẽ gả vào U Lan Uyển?
Người đàn ông nhướn mày kiếm
đầy ý nghĩ, cô dâu… của anh?
“Anh là người Hải Thành đúng
không? Vậy chắc hẳn là anh biết
con gái Hạ gia sắp gả vào U Lan
Uyển, buổi hôn lễ này khuynh
động toàn thành, tôi chính là cô
dâu đây, nêu tôi gặp chuyện gì
ngoài ý muốn, có phải anh sẽ gặp
phiền phức to không? Thả tôi đi,
tôi không thấy bất cứ chuyện gì
cả, sẽ không nói ra bắt cứ chuyện
gì!”
Bây giò, Hạ Tịch Quán thật lòng
cảm ơn mẹ kế Lý Ngọc Lan của
cô, Lý Ngọc Lan đón cô đến Hải
Thành, chỉ cho cô ngồi tàu hỏa
giá rẻ, nhưng bà ta lại tổ chức
buổi hôn lễ cực kỳ xa hoa hoành
tráng, muốn giành được danh
tiếng tốt cho bà ta.
Con gái Hạ gia gả vào U Lan
Uyển xung hỉ, đây chính là tin
buôn dưa lớn nhất Hải Thành, Hạ
Tịch Quán đang đánh cược, đánh
cược người đàn ông này không
muốn chọn phiền toái.
Người đàn ông nhìn cô đầy hứng
thú, hôm nay anh bị đôi thủ làm
ăn thuê sát thủ giết hại, gặp phải
cô gái này là chuyện ngoài ý
muốn.
Trông cô gái này không tới 20
tuổi, tuy rằng sắc mặt trắng bệch,
quần áo hỗn độn, nhưng có đôi
mắt to của cô trong trẻo mà thông
minh, lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.
Quan trọng nhất, còn là cô dâu
của anh.
Người đàn ông chuyển tầm mắt,
dẫn người đi.
Ngón tay đang siết chặt của Hạ
Tịch Quán chậm rãi buông lỏng.
Lúc này, người đàn ông trước mặt
quay đầu lại nhìn cô, dùng khẩu
ngữ mà cô có thể nghe hiểu chậm
rãi nói: “Chúng ta sẽ gặp lại
Chương 1: Cô Dâu… Của Anh?
nhanh thôi.”
Hôm nay, hôn lễ của Hạ gia được
cử hành trong trang viên Lệ Cung.
Trong phòng nghỉ của cô dâu, Hạ
Tiểu Điệp nhìn chị gái cùng cha
khác mẹ Hạ Tịch Quán của cô ta:
“Hạ Tịch Quán, chín tuổi cô hại
chết mẹ ruột, sau lại tự tay đầy
ông nội xuống câu thang, ngay cả
thầy tướng số cũng nói cô là một
kẻ tai họa, vì thế mới bị bố đưa
tới nông thôn, lúc này nếu không
phải muốn cô trở về xung hỉ, thì
cả đời này cô chỉ có thể ở nông
thôn, vì vậy cô phải biết điều vào,
cô không phải là thiên kim đại tiểu
thư Hạ gia, mà là một con chó
được Hạ gia nuôi!”
Hạ Tịch Quán ngồi ở trước bàn
trang điểm, nhàn nhạt nói: “Cô nói
xem con chó gọi ai?”
Hạ Tiểu Điệp chống eo: “Con chó
gọi côi”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Tôi biết
rồi, cho nên cô không cần sủa
nưa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!