Chương 1695:
Cố Dạ Cần bảo cô cút.
Hạ Tịch Quán nổi giận, cô vốn ghét Cố Dạ Cần, hiện tại anh còn cả vú lấp miệng em bảo cô cút.
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng nói âm u không vui của Lục Hàn Đình: “Chú ý thái độ của – cậu đi, cậu hù cô ây!”
Cố Dạ Cần xì khẽ một tiếng: “Tớ thấy cô ta liền phiền.”
Lục Hàn Đình câu môi: “Tớ bây giờ thấy cậu cũng phiền, cậu cút trước đi.”
Cố Dạ Cẩn nhìn chòng chọc Lục Hàn Đình, sau đó đạp lên giường anh: “Đi, bây giờ tớ nói một câu cũng không đúng chứ gì, anh em là quần áo, phụ nữ là mệnh, cậu che chở cô ta điI!”
Có Dạ Cần thở hồn hến đi ra.
Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài một : úc lâu, đợi trong phòng triệt đê không còn tiếng động, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Lục Hàn Đình nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.
Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, sau đó dùng khăn ấm giúp anh lau mặt.
Cô lau rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau anh, cảm giác hơi thở nhẹ của anh, Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Hôn như vậy căn bản không đủ, đôi môi đỏ mọng của Hạ Tịch Quán dời xuống, hôn qua mắt anh, sóng mũi cao, sau đó rơi trên đôi môi mỏng tái nhợt của anh, không tiếng động bày tỏ nỗi nhung nhớ S $ tơ vương như thủy triêu đôi với anh.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng hôn anh.
Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt thâm thúy lóe ra ý cười dịu dàng, đồng tử phản chiếu đôi mắt trong vắt của cô: “Lớn gan nhỉ, bảo em đừng đến, đến rồi còn dám hôn trộm anh?”
Hạ Tịch Quán cả kinh, thì ra anh không ngủ.
Anh giả bộ ngủ.
Hạ Tịch Quán có chút ngượng ngùng, cử chỉ thân mật giữa cô và anh đều là anh chủ động, là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy.
ỹ Lục Hàn Đình anh tuân mặt mày trong đầy tràn rồi vui thích tiếu ý, chính nhất khuôn mặt cưng chìu nhìn cô.
Hạ Tịch Quán cũng không xấu hồ nữa, cô không dám ghé vào trên ngực anh, nên tựa cái đầu nhỏ trên gối anh, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khe hẽ cắt tiếng: “Em cứ hôn trộm anh đó!”
Nghe giọng nói mềm nhẹ ấy, ngửi mùi hương trong veo trên người cô, Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, anh không cho cô tới, cô vẫn tới.
Nhưng cũng không bất ngờ, cô nhất định sẽ tới.
Hạ Tịch Quán lặng lặng nằm bên người anh, cắn răng lên đôi môi mềm: “Em có thê… hôn anh thêm một chút không?”
Lục Hàn Đình nghiêng mặt sang bên, đối mặt với cô, hai người dựa vào rất gần, khi cô chớp hàng mi nhỏ dài, dường như đã chớp đến mi mắt anh.
“Em hôn lại xem.”
“Dạ”
Hạ Tịch Quán lại chạm lên, hướng về phía gò má anh tuần hôn một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!