Chương 1957:
“Chủ tịch, phu nhân vân còn đang gọi, không bằng… nhận một chút đi ạI Người chúng ta phái cũng đã đến rồi…”
Thư ký riêng dò xét nói.
Bút máy trong tay Cố Dạ Cần khựng lại, sau đó bỏ lại bút máy, anh cầm điện thoại lên, ấn phím tiếp thông.
Giọng điệu kích động của Ôn Lam liền truyền tới: “Alo, A Cẩn, con đến tột cùng có ý gì, những người con phái tới này là làm gì, bọn họ nói dựa theo mệnh lệnh của con muốn đưa mẹ và ông nội con ra nước ngoài, sau này cũng không cho bọn ta trở lại nữa?”
Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, đôi đồng tử thanh bằn như hai vực sâu nguy hiểm: “Nếu đã nghe rõ ràng ý của con, cân gì phải hỏi nữa?”
“Con!” Ôn Lam chấn kinh rồi, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày con trai mình sẽ dùng giọng nói lạnh băng xa lạ như vậy tới nói chuyện với bà ta: “A Cần, bây giờ bố con đang ở trong cục cảnh sát, rất nhanh sẽ phán tội, kệ con và ông ta đi cũng được, bây giờ còn muốn đưa mẹ và ông nội đến nước ngoài, con đây là muốn đuổi tất cả thân nhân của con đi à, con muốn mình trở thành cô nhi sao? Con thực sự là ngỗ nghịch, con đây là đại nghịch bắt đạo!”
Ôn Lam tức giận đến độ nói cũng run rẫy.
Ánh mắt Cố Dạ Cần rơi vào trên văn kiện, tiếng nói đạm mạc lại mỏng lãnh: “Có đôi khi… con thực sự muôn mình không phải là con của Cố gia, con muốn là một đứa cô nhi… vậy cũng tốt.”
Thư ký riêng nghe được hết hồn, vội vã ngắng đầu nhìn chủ tịch mình.
Lá rụng về cội, mỗi người đều có số mệnh của mình, anh ta không biết là vì sao chủ tịch nhà mình lại sinh ra suy nghĩ… đáng sợ như thế.
Bên kia Ôn Lam hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống.
“Phu nhân! Phu nhân, bà không sao chứ!” Cố gia đại trạch liền rối loạn.
“Ta không saol” Ôn Lam hít một hơi, la lớn một tiếng: “A Cần, con tại sao có thê… nói ra những lời này, từ lúc bên cạnh con có Diệp Linh, con đã không còn như trước nữa, ả đến tột cùng cho con uống bùa mê thuốc lú gì, mê hoặc con thành như vậy, mẹ muốn ôm cháu là có lỗi sao, con xử lý Tiểu Lan mẹ cũng không nói gì, con lại vẫn muốn đánh đuổi mẹ và ông, còn nói không muốn làm con cháu Cố gial”
“Mẹ biết, mẹ biết rồi, con bây giờ không cần người mẹ này nữa rồi, vậy mẽ sẽ đi chết ngay bây giờ!”
Ôn Lam lại bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ.
“Phu nhân, bà đừng nghĩ quản mài”
Bên kia người làm nữ kéo lại bà ta.
Cố Dạ Cần vẫn không có tâm tình gì lớn, đên cả giọng điệu cũng bình thản không chút phập phồng nào: “Về sau mẹ muốn chết cũng không cần phải báo cho con biết, mẹ đã muốn chết, con cũng chẳng còn cách nào.”
Bên kia Cố gia đại trạch đột nhiên yên tĩnh lại, vắng vẻ kiềm nén một cách quỷ dị.
“Nếu như không chết thành công, phải đi nước ngoài ngay, nơi đó con đã thu xếp ổn thỏa, nếu như chết rồi, con sẽ trở về xử lý tang sự một cách tưng bừng náo nhiệt nhất cho mẹ.” Nói xong, Cố Dạ Cần trực tiếp cúp điện thoại.
Thư ký riêng run sợ nhìn chủ tịch nhà mình, chỉ thấy thần sắc chủ tịch lạnh lùng để điện thoại xuống, tiếp tục phê duyệt văn kiện trong tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!