Chương 1982:
Thủ hạ kia nhanh chóng sờ sờ cái mông bị đá đau, chê cười nói: “Vâng, Thành gia nói rất đúng, đều là tôi không tôt.”
Tiêu Thành: “Còn không mau nhặt giấy tờ trên đất lên.”
“Vâng.” Thủ hạ kia tay chân lanh lẹ nhặt giấy tờ rơi tán lạc lên, đưa cho Tiêu Thành.
Tiêu Thành đi lên trước, kéo lại tay người qua đường kia, đưa giấy tờ qua, anh ôn hòa cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi không phải là lưu manh, chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng!”
Tiêu Thành nói rất thành khẩn, anh cười rộ lên khóe mắt có chút nếp nhăn, đôi mắt đen mà sáng rực nổi chút đào hoa, lại tà khí tận xương không nói ra được.
Người qua đường kia nhanh chóng bị dọa muốn tè ra: “Tôi… tôi đi trước…”
Người qua đường chạy như bay.
Tiêu Thành nhìn một chút bóng lưng người qua đường kia, sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của mình một cái, hỏi thủ hạ: “Mặt của tao rất đáng sợ sao?”
Thủ hạ lúc này nịnh nọt nói: “Thành gia là người đàn ông đẹp trai nhất vũ trụ.”
Diệp Linh: “…”
Tô Tiểu Đường: “…”
Tiêu Thành đi lên trước, đi tới bên người Tô Tiểu Đường, anh vươn tay, thô lỗ kéo Tô Tiểu Đường vào trong ngực mình: “Đồ dê con mất dịch, tôi cho em ăn uống đàng hoàng, còn bỏ tiền ra để em học đại học, em báo đáp tôi như vậy à, bôi đen tôi?”
Tô Tiểu Đường nhanh chóng giãy gia, thế nhưng cánh tay anh như thép không chút sứt mẻ, dễ dàng giam cầm cô, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái: “Anh đen còn muôn tôi tới chùi sao?”
“Lời này, tôi còn chưa kết hôn, yêu đương vài người, ngủ vài người thì làm sao, đây là tự do của tôi.” Tiêu Thành nói xằng nói bậy.
Tô Tiểu Đường: “…”
Diệp Linh nhìn hai người, nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, lấy lại sự tồn tại của mình: “Khụ khụ!”
Lúc này Tiêu Thành ngắng đầu, ánh mắt rơi trên mặt cô, dường như mới nhìn đến cô.
Diệp Linh nhìn Tiêu Thành trước, gương mặt Tiêu Thành không giống với mặt của anh trai, như là hai người khác nhau, thê nhưng trái tim Diệp Linh lập tức liền thình thịch nhảy loạn, chắc là do máu mủ tình thân! Cô đã chắc chắc, Tiêu Thành chính là Diệp Minh, chính là anh trai của côi Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, rất tùy ý liếc mắt nhìn Diệp Linh: “Cô là ai, thoáng nhìn là một mỹ nhân, thế nhưng đáng tiếc, má phải đã bị hủy.”
Ánh mắt Tiêu Thành từ vết sẹo trên má phải Diệp Linh nhàn nhạt liếc qua, tựa như thờ ơ, thế nhưng đáy mắt đã xẹt qua tia u ám.
“Thành gia, tôi muốn nói với anh vài câu.” Diệp Linh đi lên trước, nhón chân lên che ở bên tai Tiêu Thành nói nhỏ.
Tiêu Thành không có biểu cảm gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!