Trong video là hình ảnh tôi và Phó Khê khiêu vũ hôn môi, tôi không biết là ai quay rồi đăng lên, nhưng đối với Thời gia tạo thành ảnh hưởng nhất định, trừ phi tôi tự mình giải thích Phó Khê là tình yêu mới của tôi.
Chỉ có lời giải thích này mọi người mới chấp nhận.
Trong lòng tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tôi rõ ràng không phải minh tinh, lại bởi vì gia nghiệp lớn nên được mọi người để mắt tới.
Chuyện trước đó tôi ly hôn cũng từng gây hot.
Bất quá tôi không để ý đến ảnh hưởng của video mang đến cho Thời gia, mà là đem video này xem đi xem lại rất nhiều lần.
Phó Khê mặc áo sơ mi trắng, tháo cà vạt, cởi hai cái nút cổ áo, nết văn bại hoại lại nhảy múa nóng bỏng, nhưng lại bởi vì khí chất anh tuấn nổi bật nên không bị fan chửi bởi.
Còn tôi, đó là bản thân mình mà tôi đã thấy từ video.
Nóng bỏng như lửa, quyến rũ, tình tứ lan tràn.
Bản thân mình như vậy thật xinh đẹp.
Phó Khê thật sự mang đến cho tôi một trải nghiệm khác.
Tôi nhấn vào xem bình luận, đều là mắng tôi không biết xấu hổ linh tinh, nói tôi vừa mới ly hôn lại tìm một người đàn ông, còn nói là tội tự mình chủ động bay đến Đồng Thành tặng thân, dù sao những lời khó nghe một đống lớn, những anh hùng bàn phím này thật sự là ăn no dửng mỡ.
Tôi suy nghĩ một chút và quyết định không đính chính video.
Tôi quấn chăn mệt mỏi nằm trên giường, vẫn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, lúc thì tỉnh lại một hồi rồi ngủ, cho đến buổi chiều trợ lý gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhận lấy nghe thấy anh ta sốt ruột nói:
"Thời tổng, hôm qua chúng tôi vừa giành được đấu thầu bên nhà họ Diệp ở thành phố A, là hợp tác lớn đối với công ty và có ý nghĩa trong đại, nhưng bên nhà họ Diệp vừa mới đột nhiên thay đối ý định... Đã hủy bỏ hợp tác dự định tìm Trần gia bên kia kí kết. "
Trần gia tôi biết, lúc trước cũng đã đánh qua không ít giao tiếp, ở Ngô thành chỉ đứng sau hai công ty lớn Thời Cố.
Bất quá tôi không nghĩ tới Diệp gia sẽ hủy hợp đồng lần này mà lựa chọn Trần gia.
Dù sao Trần gia chung quy so ra vẫn kém Thời gia, Diệp gia đến tột cùng vì sao phải làm như vậy?
Tôi hỏi trợ lý:
"Anh có biết tại sao không? "
Trợ lý do dự nói:
"Là Cố gia bên kia có động tĩnh. "
Tôi nói:
"Tôi không hiểu, những gì anh nói có nghĩa là? "
Trợ lý vội vàng giải thích:
"Buổi sáng Cố gia cùng Trần gia dùng bữa, còn ở bên Diệp gia nói tốt cho Trần gia, Diệp gia lo lắng tin tức trên mạng thời gian dài sẽ có ảnh hưởng tiêu cực, cho nên tạm thời hủy hợp đồng lựa chọn Trần gia. "
Cố chủ tịch sẽ không cướp việc làm ăn của Thời gia, vậy thì chính là Cố Nam Thành.
Tôi đột nhiên nhớ tới trước khi rời khỏi Ngô Thành anh ta nói:
"Tôi không muốn đối phó cô, nhưng không đối phó cô, cô lại cảm thấy tôi là một người không đáng sợ? "
Cho nên Cố Nam Thành hiện tại bắt đầu đối phó tôi sao?
Tôi thở dài và nói:
"Đến tối tôi sẽ đến công ty. "
"Vâng, vậy những tin tức trên mạng... "
"Không đính chính, không bịa đặt, coi như không phát hiện. " Tôi nói Trợ lý đáp:
"Vâng, Thời tổng. "
"Đúng rồi, người nhà họ Diệp còn ở Ngô Thành không? "
Trợ lý trả lời: "Ở đây, máy bay xuất phát vào sáng mai. "
"Buổi chiều giúp tôi hẹn gặp mặt nói chuyện. "
Tôi rời khỏi Ngô thành là muốn tìm một lối thoát, lối thoát cũng không có, ngược lại làm cho tình hình càng thêm tồi tệ.
Tối hôm trước Phó Khê dẫn tôi đi là thời khắc duy nhất trong đời tôi được thả lỏng bản thân, cũng coi như có thu hoạch.
Lúc tôi ngồi máy bay về Ngô Thành là trợ lý đến đón, bởi vì mưa lớn máy bay chậm trễ nên bên nhà họ Diệp đợi thêm một tiếng đồng hồ, tôi không kịp về nhà, trực tiếp đến khách sạn gặp người phụ trách nhà họ Diệp.
Đẩy cửa phòng đi vào, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, cô ấy thấy tôi đến không đứng lên, ngược lại ngạo mạn hỏi:
"Cô chính là tổng giám đốc Thời gia? Nhìn qua hẳn là chưa đầy ba mươi phải không? "
Tôi nhíu mày hỏi trợ lý bên cạnh:
"Cô Diệp đâu? "
Người phụ trách diệp gia ở Ngô thành hẳn là thiên kim Diệp Vân của Diệp gia.
Trợ lý nhỏ giọng nói bên tai tôi:
"Vừa nhận được tin tức, Diệp tiểu thư tạm thời có việc đi trước, cô ấy nói chờ ngày mai lại đến Ngô Thành nói chuyện, trước mắt vị này là em họ Diệp tiểu thư Diệp Cẩm. "
Tôi nghi ngờ hỏi:
"Vậy cô ấy có phải không? "
"Phỏng chừng người ở lại chỗ này chờ chắc cũng là người chuyên môn.
Nhìn cô ta hẳn là người tới không có ý tốt.
Tôi mỉm cười và hỏi:
"Cô bao nhiêu tuổi? Có 40 không? "
Nghe vậy cô ta tức giận sắc mặt trắng bệch:
"Cô nói bậy cái gì vậy? "
Tôi không để ý đến cô ấy và nói với trợ lý của tôi:
"Chúng ta đi thôi. "
Đối với loại người này, tôi luôn luôn khinh thường.
Cô ấy thấy tôi đi liền ngăn cản tôi, trợ lý ngăn cô ấy lại, tôi lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý và đi đến gara.