Con phố lộng gió.
Thật ra gió chưa từng lưu lại ở này, hay gầm rít, nó chỉ đi ngang qua đây, khi chúng ta còn niên thiếu, cuốn đi thời gian của chúng ta, sau cơn gió đó anh rời khỏi nơi này, còn em vẫn luôn đứng tại đó chờ, nhưng gió đã đi rồi.
Tôi đã đứng đó chờ đợi trong suốt chín năm qua, đã từng chắc chắn về tuổi trẻ, chắc chắn về tình yêu đó, ngày hôm nay xem ra chỉ là một trò cười.
Tôi yêu sai người, cả cuộc đời tôi là một trò cười.
Giai điệu quen thuộc vang lên bên tai, giống như trong giấc mơ, trái tim lại một lần nữa xúc động bồi hồi, tôi hít sâu một hơi đứng dậy.
Ngay lúc tôi đứng lên, tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh xuyên thấu qua vô vàn khán giả, chuẩn xác không lệch rơi trên người tôi, ánh mắt kia trong trẻo, sâu thẳm mơ hồ, tôi tựa như thật sự từ trong đó nhìn thấy sự thương hại như lời Cố Nam Thành nói.
Tôi thản nhiên cười, đúng lúc này, Quý Noãn và Úc Lạc Lạc ở hàng đầu tiên đều đem ánh mắt khó hiểu hướng về phía sau.
Khi nhìn thấy tôi, Quý Noãn vội vàng đứng đây tới tìm tôi.
Tôi binh thản nhìn Cố Lan Chi, anh đột nhiên đàn lại khúc nhạc này, còn tôi vội vã rời khỏi phòng hòa nhạc.
Quý Noãn đi theo tôi ra ngoài hỏi:
"Sao cậu lại ở đây? "
Tôi chỉ vào biến quảng cáo ở cửa, cười giải thích:
"Đột nhiên muốn nghe nhạc, không ngờ lại có thể gặp anh ấy. "
Quỷ Noãn biết rõ chuyện của tôi, rất hiểu cảm giác của tôi, cô ấy đưa tay ôm tôi nói:
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. "
Nhớ tới việc Trần Sở Sinh vừa rời xa cô ấy, tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy nói:
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. "
Không biết câu nói này là an ủi cô ấy hay là động viên chính mình.
Quý Noãn chợt nói: "Đi dạo với mình một lát. "
"Hửm? Trần Sở Sinh vẫn không liên lạc với cậu sao? "
Gió tháng ba mang theo hơi lạnh, tôi siết chặt quần áo trên người nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Quý Noãn nói:
"Không, mình không muốn nhớ thương anh ấy nữa, mình không thích cảm giác lo được lo mất này... Trần Sở Sinh anh ấy... mình cứ nghĩ rằng tình yêu có thể đánh bại tất cả mọi thứ, nhưng mình không bao giờ có thể đánh bại được sự tự ti trong lòng anh ấy, chúng ta thua hiện thực mà thôi. "
Từ ngọt ngào đến may mắn đến hiện thực chỉ có mấy tháng mà thôi, Quý Noãn chịu buông bỏ tất cả đến với Trần Sở Sinh, nhưng người đàn ông kia đến cuối cùng vẫn không qua được cái gọi là tự tôn trong lòng mình.
Tôi có thể hiểu, hiểu được sự tồn tại của cảm giác tầm thường trước mặt người mình yêu không dễ dàng xóa bó.
Quý Noãn hiểu được cảm giác của anh, cho nên lần này cô không đi tìm anh, bởi vì tìm được cũng vô ích.
Cô không thuyết phục được người đàn ông kia giống như mình, không thuyết phục được bản thân hãy quên anh, mỗi người đều có chấp niệm khác nhau trong tận đáy lòng mình.
"Cậu yêu mãnh liệt như thế sao lại dễ dàng từ bỏ? Quý Noãn, cậu và Trần Sở Sinh, ít nhất đều yêu nhau. "
Tôi thậm chí còn chẳng biết người mình yêu là ai.
Hơn nữa Cố Lan Chi chắc chẳng yêu tôi.
Còn Cố Nam Thành mất trí nhớ càng không có khả năng yêu tôi.
Niềm tin cũng như sự theo đuổi chín năm trước đang lung lay sắp đổ, trái tim tôi bắt đầu chậm rãi nghiêng về Cố Nam Thành ba năm trước.
"Thời Thanh Vãn, tình yêu cũng không thể giải quyết được mọi vấn đề. "
Tôi: "... "
Hai chúng tôi đi bộ trong con hẻm, khoảng nửa giờ sau tôi mới nhớ ra chiếc xe vẫn còn đỗ trước phòng hòa nhạc.
Khi tôi và Quý Noãn quay lại, nhìn thấy Cố Lan Chi và Úc Lạc Lạc hai người ở cửa, Úc Lạc Lạc thấy Quý Noãn vội vàng cười gọi:
"Chị Quý Noãn, túi xách của chị vẫn còn ở chỗ em. "
Quý Noãn vội vàng đi qua cầm túi xách trong tay nói cảm ơn.
Úc Lạc Lạc lắc đầu nói: "Không cần khách sáo. "
Sau đó, cô ấy nhìn chiếc Rolls - Royce bên vệ đường, mong đợi hỏi tôi:
"Chị Thanh Vãn, bọn em không lái xe, nơi này hẻo lánh không dễ bắt taxi, chị có thể đưa em và anh trai em về không? "
Đề nghị này không quá đáng.
Tôi không có lý do gì để từ chối.
Tôi nhìn người đàn ông trầm mặc đanh đút tay vào túi kia hỏi:
"Anh có về không? Tiện đường chở anh cùng Lạc Lạc. "
Cố Lan Chi gật đầu, mái tóc đen trên trán theo gió hơi gợn sóng, giọng điệu khách sáo nói:
"Làm phiền Thời tiểu thư rồi. "
Tôi lắc đầu nói: "Không sao. "
Sau đó tôi nhìn về phía Quý Noãn hỏi:
"Về Thời gia với mình không? "
Nghe vậy Quý Noãn vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói:
"Biệt thự nhà cậu quá lớn, mình ở không quen, cậu đưa mình về nhà mình đi. "
Tuy Quý Noãn ở cùng Trần Sở Sinh ở trong trấn mấy tháng, nhưng cô vẫn có nhà trong nội thành, có điều kiện kinh tế nhất định, ngược lại Trần Sở Sinh hai bàn tay trắng.
Cộng thêm lòng tự trọng của anh ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta không thích hợp với Quý Noãn.
Dù sao tình yêu môn đăng hộ đối mới lâu dài hơn.
Tình yêu không giải quyết được mọi vấn đề, bao gồm cả khoảng cách hiện thực.
Nếu Trần Sở Sinh thật sự muốn cùng Quý Noãn không có sự cách biệt, trừ phi chính anh ta phải thay đổi lớn.
Nhớ tới người đàn ông có đôi mắt trong sáng kia...
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta chắc chắn đã có kế hoạch của riêng mình.
Anh ta có thể chỉ tạm thời rời đi.
Quý Noãn ở cách đây gần nhất, tôi đưa cô ấy về nhà trước.
Sau đó là Úc Lạc Lạc.
Đúng vậy, Cố Lan Chi kiên quyết bảo tôi đưa cô ấy về Cố gia.
Cho dù Úc Lạc Lạc vẫn lấy lòng nói:
"Đã muộn như thế này rồi, anh, anh để em về nhà với anh được không? "
Cố Lan Chi không lên tiếng, tôi suy nghĩ một chút do dự hỏi:
"Hay là để cô ấy về với anh? Như vậy, tôi đỡ phải đi thêm một vòng. "
Giọng anh ta kiên quyết:
"Thời tiểu thư, đưa cô ấy về Cố gia. "
Tôi đột nhiên hiểu chút ít về sự tuyệt tình của anh ta.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đưa Úc Lạc Lạc về Cố gia.
Tôi không lái xe đến quá gần, dừng cách Cố gia khoảng hai trăm mét, Úc Lạc Lạc tru môi tạm biệt chúng tôi không nỡ xuống xe, tôi duy trì nụ cười trên mặt đáp lại cô ấy một tiếng.
Cô thở dài và nói: "Tạm biệt anh trai. "
Cố Lan Chi ừ nhạt một tiếng.
Úc Lạc Lạc thất vọng nhìn anh ta, lại nhìn tôi, ánh mắt lộ ra sự không cam lòng khó có thể phát hiện.
Tôi hiểu tâm tư của cô ấy.
Dù sao hai người ngồi trong xe...
Trong mắt cô ấy ít nhất tôi cũng là một mối hiểm.
Tâm tư của những cô gái trẻ thực sự rất đơn giản.
Tôi nhếch miệng cười và nói: "Lạc Lạc, tạm biệt. "
Tôi khởi động xe rời đi, cũng không hỏi địa chỉ Cố Lan Chi, nhưng mơ hồ vẫn nhớ được tiểu khu lần trước đưa anh ta về.
Bởi vì chỉ có tôi và Cố Lan Chi trong xê nên không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng, qua gương chiếu hậu tôi thấy hai mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lo sợ thu hồi ánh mắt, che dấu sự bối rối trong lòng mình hỏi:
"Cố tiên sinh, kế tiếp anh còn có buổi hòa nhạc nào không? "
"Cố Lan Chi. " Anh ta nói.
Tôi vô thức hỏi: "Hửm? "
"Cô bé, cô gọi tôi là Cố Lan Chi. "
Anh ấy sẽ gọi tôi là cô bé khi không có ai bên cạnh.
"Ồ, ừm, được. " Tôi dường như quá lo lắng.
"Tôi không có kế hoạch biểu diễn, hôm nay là đột nhiên nhớ tới. "
Giọng nói ấm áp anh ta nói thêm:
"Cảm ơn em đã đến để nghe buổi hòa nhạc của tôi, khúc nhạc Street Where Wind Resides này... tặng cho em. "
Streets Where Wind Resides... Anh ta nói, tặng cho tôi.
Giọng nói trầm thấp lưu luyến.
Trái tim tôi không kìm được đang run rẩy.
Cảm giác đó tôi không thể diễn tả...
Nó giống như khung cảnh lần đầu tiên, giống như ánh sáng thời niên thiếu, giống như chờ đợi chín năm cuối cùng tôi cũng chờ được một chút phản hồi từ người đó.
Ngay cả khi nó không liên quan đến tình yêu cũng đủ khiến tôi hạnh phúc.
Tôi không còn thích anh nữa...
Tin nhắn tôi gửi ngày hôm trước ngay lập tức đã tan vỡ.
Trái tim tôi nói với tôi, tôi thích anh ấy rất nhiều, rất nhiều, thích anh người đã từng chơi piano cho tôi, thích anh người vẫn gọi tôi cô bé.
Ngay cả khi không bao lâu trước tôi vừa cảm thấy niềm tin của tôi sụp đổ.
Ngay cả khi tôi còn tưởng rằng trái tim tôi đang hướng về Cố Nam Thành.
Nhưng chỉ cần một câu nói của anh, một câu không thế coi là ngọt ngào, bức tường trong lòng tôi đã có thể sụp đổ.
Đúng vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
Làm sao tôi có thể dễ dàng tử bỏ anh?
Tôi không làm được, nhưng cũng không dám tiếp cận.