Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Thẩm Thính nhìn Khúc Kim Tích: “Cô làm gì vậy?”

Vị trí phía dưới ghế ngồi cũng không rộng, Khúc Kim Tích không thể nhét trọn cả người mình vào trong, cô trả lời Thẩm Thính một cách khó khăn: “Trốn chứ sao. Tránh không cho phóng viên nhìn thấy tôi.”

Tần Tang cố hết sức kiềm chế không để cho mình lộ biểu cảm gì khác thường, cậu ta giải thích: “Cô Khúc, cửa sổ xe có dán tấm phim chống nhìn trộm. Từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong đâu.”

Khúc Kim Tích: “…”

Cô lặng lẽ ngẩng lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Thẩm Thính, cảm thấy mình nhìn thấy hai chữ — ngu xuẩn trong mắt anh.

Cô chỉ muốn quay về một giây trước để bóp chết bản thân. Bóp chết cái đứa đã tự chui đầu xuống ghế.

“Ha ha ha ha.” Khúc Kim Tích cười khan hai tiếng, cô lẳng lặng ngồi dậy, trở về ghế ngồi của mình.

Một lúc lâu, đám phóng viên đã vây kín lại đây.

Phóng viên truyền thông muốn biết rõ Thẩm Thính đang ở trong chiếc xe nào là việc vô cùng đơn giản. Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước. Hôm nay, Thẩm Thính sẽ tới cao ốc Vân Vụ ký hợp đồng. Đúng lúc Thẩm Thính vì chuyện nuôi vịt nuôi rùa mà lên hot search, bọn họ liền lập tức đến cao ốc Vân Vụ để mai phục.

Cách một lớp cửa kính xe vẫn có thể thấy rõ sự nhiệt tình của bọn họ.

Khúc Kim Tích vô thức bịt kín mặt, trong lòng lo lắng nhỡ đâu một vài phóng viên nhìn thấy cô thì toang.

Phóng viên đứng đông nghịt ở con đường vào bãi đậu xe, bọn họ không tản đi thì chiếc xe không vào bãi đỗ xe được. Tần Tang gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng bảo vệ của Vân Vụ cũng chạy tới tách đám phóng viên đó ra, chiếc xe thuận lợi chạy vào bãi đỗ.

“Cô Khúc, cô đợi lát nữa rồi hẵng xuống xe là được.” Tần Tang nói.

Khúc Kim Tích ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn theo Thẩm Thính xuống xe trong sự bảo vệ của Tần Tang và Mộc Thần.

Lúc này, trong xe chỉ còn lại cô và tài xế.

Tài xế là người của nhà họ Thẩm.

Khúc Kim Tích từng gặp ông ta vài lần, cô có ấn tượng với người này.

Tài xế cứ vài giây lại nhìn cô một lần, cô muốn không chú ý đến cũng khó.

Khúc Kim Tích biết tài xế đang nghi hoặc điều gì — Thẩm Thính chở cô cùng nhau tới Vân Vụ.

Khi tài xế lại nhìn cô một lần nữa thông qua kính chiếu hậu, Khúc Kim Tích chỉ biết ngẩng đầu, mỉm cười thân thiện. Tài xế cuống quýt dời mắt đi ngay lập tức, ông ta không dám nhìn thêm nữa.

Khúc Kim Tích nhìn đồng hồ, hai giờ rưỡi. Cô đang nghĩ có nên xuống xe không thì wechat thông báo, tin nhắn từ Tần Tang: [Cô Khúc, cô có thể lên rồi.]

[Được.]

Khúc Kim Tích chào tài xế một tiếng, cô bước vào thang máy bấm số tầng hai mươi mốt. Thang máy đi lên, dừng lại ở tầng một.

Có không ít người đi vào. Khúc Kim Tích cúi thấp đầu, đứng ra tuốt đằng sau.

Thang máy đi lên từng tầng rồi dừng lại rồi lại đi lên tiếp, cuối cùng chỉ còn lại một mình Khúc Kim Tích và một anh chàng mặc đồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai.

Không gian trong thang máy trở nên rộng rãi. Anh chàng kia bước hai bước về sau, gỡ mũ lưỡi trai ra. Bỗng nhiên nhớ đến đằng sau còn có người, động tác của anh ta chững lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Ánh mắt của Khúc Kim Tích và ánh mắt của anh ta chạm nhau.

“Khúc Kim Tích?” Anh chàng cau mày, giọng điệu lưỡng lự.

Khúc Kim Tích: “…”

Ai đây?

Vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô quá rõ ràng, chỉ thiếu nước hỏi thẳng “anh là ai”. Chàng trai cứng đờ, nói một câu chẳng rõ ý nghĩa: “Em đúng là quý nhân hay quên.”

Nghe giọng điệu này, Khúc Kim Tích đoán lại đây là người có thù với nguyên chủ. Cô không biết nói gì thì mới tốt, chỉ biết nhìn anh ta rồi cười cười.

Mỉm cười là biểu cảm xã giao cơ bản nhất.

Cô bắt đầu lục tung trong trí óc, xem xem có tìm được kí ức nào về người này hay không. Đối phương đẹp trai ngời ngời, đội mũ lưỡi trai, rõ ràng là không muốn để người khác nhận ra mình. Đã thế anh ta còn xuất hiện trong cao ốc Vân Vụ.

Hơn nữa, chàng trai này từ khi anh ta bước vào đã không ấn một tầng nào khác. Vậy tức là anh ta cũng tới tầng hai mươi mốt.

Bởi vậy có thể thấy được, rất khả năng đối phương là nghệ sĩ.

Khi ý nghĩ trong đầu sắp sửa nổi lên mặt nước, thang máy kêu một tiếng ‘ting’ báo hiệu đã tới tầng hai mươi mốt. Cửa thang máy mở ra, anh chàng nọ bỏ đi một mạch không ngoái đầu lại. Khúc Kim Tích dừng lại vài giây rồi mới bước ra khỏi thang máy.

Biên Nguyên đã nói, sau khi đến tầng hai mốt cô phải gọi điện cho anh ta. Khúc Kim Tích gọi vào số Biên Nguyên, đối phương bảo cô đứng yên tại chỗ đợi anh ta.

Đợi chừng năm phút, Khúc Kim Tích nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi mặc vest đi giày da bước tới.

“Tôi là Biên Nguyên.” Biên Nguyên nói thẳng: “Đi theo tôi.”

Lời chào hỏi của Khúc Kim Tích định nói đành phải nuốt ngược vào trong bụng.

Biên Nguyên dẫn Khúc Kim Tích tới trước một phòng họp. Trên đường đi gặp không ít người, ai nấy cũng nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

“Đó không phải Khúc Kim Tích sao?”

“Trợ lý Biên dẫn cô ta tới làm gì?”

“Đúng là cô ta rồi. Chẳng lẽ là đạo diễn Hà tìm cô ta sao?”

“Chắc không phải đâu.”

“Vừa nãy Thẩm Thính cũng mới tới. Mọi người chú ý một chút, đừng để cô ta tiếp cận Thẩm Thính.”

Tiếc rằng tai của Khúc Kim Tích quá thính, những lời bàn tán rầm rì này đều lọt hết vào tai cô.

Cô âm thầm thở dài, thầm nghĩ bất kể thế nào cũng phải tránh gặp mặt Thẩm Thính.

Anh tới ký hợp đồng, chắc là sẽ xong nhanh thôi.

Sau khi ký xong liệu anh có đợi cô không…

Khúc Kim Tích cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi. Thẩm Thính có thể chở cô đi cùng đã là tốt lắm rồi. Sao anh có thể đợi cô xong chuyện rồi cùng nhau về nhà được chứ.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, cô bước vào phòng họp, nhận ra ở bên trong đã có một nam một nữ.

Nữ trông xinh xắn ngọt ngào nhưng cô không quen. Còn nam thì… vừa hay chính là người cô đã gặp trong thang máy.

“Tô Xu, Dụ Đồng, cô ấy là Khúc Kim Tích.” Biên Nguyên nói: “Các người ở đây đợi một chút. Lát nữa đạo diễn Hà sẽ đến gặp các người.”

Biên Nguyên nói xong thì đi ra khỏi phòng.

Tô Xu hào phóng chìa tay ra: “Chào chị, hai hôm trước vừa thấy tin tức của chị trên mạng. Hôm nay đã gặp người thật rồi. Ở ngoài trông chị đẹp hơn trên mạng đấy.”

Nụ cười của cô ta trông rất là ngọt ngào, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm.

Khúc Kim Tích bắt tay: “Chào cô.”

Từ phản ứng của Tô Xu có thể nhìn ra, cô ta chắc là một nghệ sĩ mới.

Sau đó là Dụ Đồng. Ngay khi Biên Nguyên vừa nói ra cái tên Dụ Đồng, trong não của Khúc Kim Tích dường như “ting” lên một tiếng, ký ức về Dụ Đồng tự động ùa về.

Sắp xếp lại một lượt ký ức, cả người Khúc Kim Tích đần ra.

Dụ Đồng lại là mối tình đầu của nguyên chủ!

Dụ Đồng và nguyên chủ là bạn cùng lớp hồi đại học. Hai người từng yêu đương hai năm, tình cảm vốn dĩ rất tốt, nhưng vì sự chen chân của Liễu Tư mà nguyên chủ đã chia tay Dụ Đồng.

Đương nhiên, nguyên chủ của khi ấy không hề biết rằng sở dĩ mình và Dụ Đồng chia tay là do Liễu Tư phá đám. Tóm lại cô ấy đơn phương đòi chấm dứt đoạn tình cảm. Sau đó khi học năm tư, nguyên chủ nhận một bộ phim chiếu mạng, chính thức ra mắt.

Cố gắng hai năm, trở thành một sao nữ tuyến mười tám. Sau đó nữa thì gặp ông cụ Thẩm, kết hôn với Thẩm Thính.

Còn Dụ Đồng thì sau khi chia tay với Khúc Kim Tích lại khá may mắn. Anh ta đóng vai nam tư phản diện trong một phim điện ảnh, cảnh diễn không nhiều nhưng nhờ thể hiện tốt mà được công chúng chú ý.

Nhờ vai phản diện này mà Dụ Đồng nổi lên. Anh ta lọt vào được mắt xanh của đạo diễn, ký hợp đồng với một công ty giải trí khá tầm cỡ. Hiện nay đã được coi là nghệ sĩ hạng hai, chỉ thiếu một cơ hội để nổi đình nổi đám.

Hèn chi ở trong thang máy, ánh mắt Dụ Đồng nhìn cô cứ là lạ.

Không có ký ức còn tốt, bây giờ nhớ được rồi, Khúc Kim Tích nhìn Dụ Đồng cứ có cảm giác bức bối ngại ngùng khó tả — dường như cảm xúc của nguyên chủ đang quấy phá.

“Khúc Kim Tích, đạo diễn Hà bảo chị thử vai nào vậy?” Tô Xu tò mò hỏi một cách rất tự nhiên.

Khúc Kim Tích trả lời: “Tôi cũng không biết, đạo diễn Hà chưa nói.”

“Sao lại thế được.” Tô Xu ngạc nhiên mở tròn mắt: “Trợ lý Biên là trợ lý riêng của đạo diễn Hà, chị được anh ta đích thân dẫn vào đây. Tôi còn tưởng chị thân thiết với đạo diễn Hà lắm ấy chứ, ít nhất phải thân hơn chúng tôi.”

Khúc Kim Tích không biết đối phương nói như thế là vô ý hay cố tình. Cô nhìn Tô Xu, khẽ mỉm cười, đáp: “Tôi chỉ là không tìm được chỗ này. Tình cờ gặp trợ lý Biên nên nhờ anh ta dẫn tới thôi.”

Tô Xu phồng má lên, sau đó quay đầu, trông có vẻ muốn bắt chuyện với Dụ Đồng. Nhưng Dụ Đồng chỉ ngước mắt nhìn Khúc Kim Tích một lần, sau đó thì vẫn luôn cúi đầu, nhắm mắt ngồi yên trên ghế. Chỉ cần là người đều sẽ nhận ra anh ta không muốn nói chuyện.

Trong ba người, địa vị của Dụ Đồng là cao nhất, Tô Xu ngay cả Khúc Kim Tích đều biết, tất nhiên không thể không biết Dụ Đồng. Nhìn thấy Dụ Đồng như thế này, Tô Xu cũng không dám làm phiền.

Thực ra trước khi Khúc Kim Tích đi vào, cô ta và Dụ Đồng đã có nói chuyện vài câu. Nhưng từ lúc Khúc Kim Tích xuất hiện, Dụ Đồng lại trở nên như thế… có thể thấy Dụ Đồng rất ghét Khúc Kim Tích.

Tô Xu là sinh viên Học viện Điện ảnh. Trong nhà có một chút bối cảnh, tốn không ít công sức mới giành được cơ hội tới Vân Vụ gặp mặt Hà Chiếu vào ngày hôm nay.

Tô Xu đã nhận được tin mật: Hà Chiếu còn thiếu vai nữ phụ chính, lần này cô ta tới chính là để thử vai nữ phụ chính.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình mình, nào ngờ đột nhiên có một Khúc Kim Tích trên trời nhảy xuống. Điều này có nghĩa Khúc Kim Tích chính là đối thủ cạnh tranh của mình rồi.

Mặc dù không rõ vì sao mà Hà Chiếu lại tìm đến Khúc Kim Tích scandal đầy mình, nhưng Tô Xu vẫn không dám chủ quan. Tốt xấu gì thì Khúc Kim Tích cũng đã từng đóng phim, còn cô ta thì chỉ mới được học trên ghế nhà trường, chưa có kinh nghiệm thực chiến, không thể khinh thường đối thủ.

Nhưng, cô ta vốn muốn dò hỏi có phải Khúc Kim Tích tới để thử vai nữ phụ chính hay không, không ngờ đối phương lại hẹp hòi không chịu nói.

Cái loại phụ nữ danh tiếng ở trên mạng không tốt, chắc chắn nhân phẩm cũng chẳng ra gì, cô ta chỉ cần chú ý nhiều hơn là được.

Hơn mười phút sau, Biên Nguyên đẩy cánh cửa phòng họp: “Dụ Đồng, anh ra đây.”

Dụ Đồng mở mắt, đứng dậy rời khỏi, không quay lại lần nào nữa.

Khúc Kim Tích khẽ thở phào. Đoán chừng sau này không còn cơ hội gặp mặt anh chàng người yêu cũ này rồi.

“Chị Kim Tích.” Tô Xu lại bắt chuyện: “Thầy Dụ được trợ lý Biên gọi đi rồi, chị nói có phải anh ta đi thử vai không?”

Khúc Kim Tích: “Tôi không biết.”

Tô Xu: “…”

Tô Xu còn muốn nói thêm gì nữa nhưng cửa lại mở ra một lần nữa. Lần này người bước vào lại là Hà Chiếu, không chỉ một mình Hà Chiếu mà đi theo sau ông ta chính là —

Thẩm Thính.

Mí mắt Khúc Kim Tích chớp chớp, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hít thở của Tô Xu ở bên cạnh. Tô Xu đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, kích động giống như sắp ngất đến nơi.

“Đạo diễn Hà, Thẩm, thầy Thẩm.”

So với sự kích động của Tô Xu, phản ứng của Khúc Kim Tích chậm hơn gấp mấy lần. Cô từ tốn đứng dậy, phát hiện không biết nên nói cái gì, chỉ đành im lặng.

Hà Chiếu gật gù, đầu tiên ông ta nhìn Tô Xu, lại chuyển mắt nhìn sang Khúc Kim Tích, sau đó nói với Thẩm Thính: “Vai nữ phụ chính tôi định để hai cô bé này diễn thử. Tô Xu là sinh viên Học viện Điện ảnh, Khúc Kim Tích… Tôi cũng không cần giới thiệu nhiều. Đợi lát nữa xem tình hình thử vai, cậu quyết định đi.”

Khúc Kim Tích: “???”

Tô Xu hét ầm trong bụng.

Trời ơi, mình đã giẫm trúng vận phân chó gì đây!

Hà Chiếu lại để cho Thẩm Thính chọn vai nữ phụ chính!

Sự việc lúc trước Khúc Kim Tích lao vào Thẩm Thính trước con mắt bao nhiêu con người đã ồn ào trên khắp các trang mạng. Chắc chắn Thẩm Thính rất ghét Khúc Kim Tích, làm sao có thể chọn chị ta cho vai nữ phụ chính được.

Cho dù chị ta diễn thật hay đi chăng nữa, thế thì đã sao?

Vai nữ phụ chính, một trăm phần trăm là nằm trong túi của mình rồi.

Hành động đầu tiên của Khúc Kim Tích không phải nhìn Thẩm Thính mà là ngó sang Tô Xu bên cạnh. Quả nhiên cô gái này vẫn còn là sinh viên đại học chưa trải đời, nét vui mừng lộ rõ trên mặt, biểu cảm trên mặt viết rõ ràng một câu “mình thắng chắc rồi”.

Cô im lặng, chuyển mắt nhìn sang Thẩm Thính.

Người bảo cô tới tìm Hà Chiếu là Thẩm Thính.

Bây giờ cô thành công được Hà Chiếu liên hệ, trao cho cơ hội thử vai nữ phụ chính.

Cuối cùng, vai diễn lại cho Thẩm Thính định đoạt.

Vòng tới vòng lui, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Thẩm Thính. Khúc Kim Tích thầm nghĩ, có cần lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thính, thử đi cửa sau không?

Ý nghĩ này chỉ mới lóe lên, ánh nhìn lạnh như băng của Thẩm Thính bỗng đảo tới khiến cho da đầu Khúc Kim Tích tê dại, não bộ lập tức trở nên trống rỗng.

Đi cửa sau cái con khỉ.
Nhấn Mở Bình Luận