Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

"Anh Thẩm, cô Khúc, tôi về phòng trước." Tần Tang biết điều đi về phòng của mình để tránh làm bóng đèn.

Khúc Kim Tích đang định nói ăn cùng nhau đi nhưng sau khi liếc nhìn Thẩm Thính thì cô đã nuốt câu đó lại.

Cô cảm giác hình như Thẩm Thính không vui.

"Cả đêm ở lại đây làm những việc này?" Cuối cùng Thẩm Thính cũng lên tiếng.

Khúc Kim Tích sờ mũi: "Dù sao thì cũng không có việc gì để làm."

Ánh mắt của Thẩm Thính di chuyển xuống dưới chân cô, Khúc Kim Tích lập tức nói: "Bác sĩ đã châm cứu cho tôi rồi, hai ba ngày sau là sẽ ổn thôi."

"Để tôi xem nào." Thẩm Thính đi tới, Khúc Kim Tích đành phải kéo ống quần lên, cô tưởng anh chỉ nhìn thoáng qua thôi, không ngờ anh lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Ngồi xổm, ngồi xổm xuống?!

Khúc Kim Tích cứng đờ cả người, đầu óc ong ong, cẩn thận hạ mắt xuống nhìn thấy phần ót của Thẩm Thính.

Sau mấy giây, Thẩm Thính đứng dậy, Khúc Kim Tích nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, phần sau tai bắt đầu đỏ lên.

Sau đêm đó, cô cảm thấy dường như có một sự thay đổi giữa cô và Thẩm Thính, nhưng cô không biết cụ thể là thay đổi gì, cảm giác rất khó nói.

Sau khi cô trở lại phim trường, chuyện đầu tiên cô làm là đi xin lỗi Hà Chiếu, không nên rời đi mà không nói một lời nào, vì đột ngột nhận được điện thoại từ người nhà, trong nhà có chuyện gấp nên cô phải trở về, sau đó điện thoại hết pin... Nói chung là cô có lý do.

Cũng may là cô không sao, vết thương ở chân cũng đã lành, không ảnh hưởng đến việc quay phim nên chuyện này cũng cứ thế mà qua.

Ban đầu, Khúc Kim Tích muốn tìm Dụ Đồng để nói chuyện nhưng kết quả là anh ta lại phớt lờ cô.

Dù cô muốn tiến tới nói gì đó thì Dụ Đồng cũng đi ra chỗ khác, bọn họ không cùng xuất hiện một chỗ, ngoại trừ diễn chung với nhau.

Mặc dù Khúc Kim Tích cảm thấy thái độ của anh ta hơi lạ nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dụ Đồng xa lánh cô thì càng tốt.

Tiểu Trương cảm thấy gần đây nghệ sĩ của mình rất kỳ lạ, lần trước anh ta bảo cậu ta đi hỏi xem có nhân viên nào đi nhầm phòng toilet nam không, Tiểu Trương đi hỏi một vòng, không thấy ai nói có ai đi nhầm cả.

Nhưng có một số người nói rằng hình như thấy Khúc Kim Tích ở trong toilet, Tiểu Trương không biết nên khóc hay nên cười, chân Khúc Kim Tích bị thương phải xin nghỉ, sao có thể xuất hiện trong toilet của phim trường được.

Cậu ta nói tin tức buồn cười này cho Dụ Đồng, không ngờ nghe xong thì sắc mặt Dụ Đồng thay đổi, không nói gì một lúc lâu. Sau đó, một khi cậu ta nhắc đến Khúc Kim Tích thì Dụ Đồng sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.

Tiểu Trương thật sự không hiểu suy nghĩ của nghệ sĩ nhà mình.

"Anh Ngôn đâu?" Uống xong một ngụm, Dụ Đồng hỏi.

Tiểu Trương nhìn thấy sắc mặt của anh ta, nói: "Đi tìm người kia rồi ạ."

Cậu ta không dám nhắc đến tên Khúc Kim Tích.

Thấy Dụ Đồng không lên tiếng, Tiểu Trương cẩn thận nói: "Không phải trước đây anh đề cử cô ấy đến công ty của chúng ta sao, bây giờ cô ấy đến đây, anh Ngôn lại tự mình đi gặp cô ấy."

Đối mặt với người đàn ông đột nhiên chạy đến và tự giới thiệu mình là "Kiểu Tử Ngôn, người quản lý của Dụ Đồng", Khúc Kim Tích chớp mắt ngây người ra.

Sao quản lý của Dụ Đồng lại tìm cô vậy?

Chẳng lẽ anh ta biết nguyên chủ là người yêu cũ của Dụ Đồng nên mới tới cảnh cáo cô, để cô không đi cọ nhiệt Dụ Đồng?

Trời thấy còn thương, nguyên chủ cũng chưa từng cọ nhiệt với anh ta lần nào.

"Xin hỏi anh Kiều có chuyện gì không?"

Kiểu Tử Ngôn cố ý để qua hai ngày mới đến tìm Khúc Kim Tích. Trong hai ngày đó, anh ta quan sát cô trên phim trường. Khúc Kim Tích và Dụ Đồng là một trong những người có nhiều bộ phim truyền hình ngang sức nhau, cuối cùng anh ta cũng hiểu lời nói của Dụ Đồng: "Cô ấy có kỹ năng diễn xuất tốt, cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ nổi tiếng." có nghĩa gì.

Công bằng mà nói, với tư cách là một người quản lý mát tay, Kiều Tử Ngôn đã làm cho rất nhiều nghệ sĩ trở lên nổi tiếng, có thể nhìn ra được trên người người này có tố chất làm người nổi tiếng hay không.

Trước đây anh ta không biết Khúc Kim Tích, nhưng xem tin tức trên mạng, anh ta không thích Khúc Kim Tích.

Nhưng hôm nay quan sát Khúc Kim Tích ở phim trường, mới phát hiện ra cô gái này là một miếng ngọc thô chưa được mài dũa.

Vì muốn quan sát Khúc Kim Tích nên trong khoảng thời gian này, anh ta cũng theo dõi tất cả những tin tức ồn ào trên mạng của Khúc Kim Tích, có lẽ thật sự là do một người đàn ông nào đó nên mới khiến bản thân rơi vào cảnh chật vật như vậy.

Kiều Tử Ngôn đắn đo, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Cho nên anh ta mới trực tiếp đến tìm Khúc Kim Tích, nói thẳng vào vấn đề: "Cô Khúc, không biết cô có hứng thú gia nhập vào công ty của chúng tôi để phát triển không?"

Khúc Kim Tích: "...?"

Quang Ngu của Dụ Đồng là một trong những công ty lớn trong ngành, vậy mà lại chủ động mời cô ký hợp đồng?!

Khoan đã, chắc không phải là ý của Dụ Đồng đấy chứ?

Da đầu của Khúc Kim Tích tê dại, cô không nghĩ ngợi gì mà nói: "Xin lỗi, tôi không có ý định đó, tôi chỉ muốn được tự do thoải mái, cảm ơn ý tốt của anh." 

Sợ Kiều Từ Ngôn sẽ lấy Dụ Đồng ra, Khúc Kim Tích nảy ra một ý tưởng: "Tôi phải đi thay quần áo, đi trước đây."

Thấy dáng vẻ chạy trối chết của Khúc Kim Tích, Kiều Tử Ngôn: "..."

Chẳng lẽ Quang Ngu của bọn họ là nước lũ, thú dữ hay sao?

Có bao nhiêu nghệ sĩ muốn ký hợp đồng với một công ty lớn và tốt như vậy sẽ có được nhiều tài nguyên và cơ hội, Khúc Kim Tích thì ngược lại, từ chối không chút nghĩ ngợi.

Công ty lớn có rất nhiều lợi ích, ít nhất là hợp đồng sẽ không quá khắc nghiệt với nghệ sĩ, có một số công ty vì muốn hút máu nghệ sĩ mà hầu hết đều ký hợp đồng bán thân.

Ở phương diện này, Quang Ngu có tiếng là đối xử tốt.

Một nghệ sĩ tuyến mười tám như Khúc Kim Tích được ký hợp đồng với Quang Ngu có thể nói là như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Kiều Tử Ngôn thất bại trở về nói với Dụ Đồng: "Khúc Kim Tích từ chối lời mời của tôi, cậu và cô ấy thật sự không có mối quan hệ gì khác?"

Dường như Dụ Đồng đã đoán trước được chuyện này, mặt anh ta không chút thay đổi nói: "Nói không có quan hệ gì là không có quan hệ gì, anh nghĩ tôi và cô ấy có quan hệ gì?"

Kiều Tử Ngôn hơi nhướng mày, không nói gì.

Kể từ khi Khúc Kim Tích quay xong cảnh nhận ‘cơm hộp’, các phân đoạn chính đã quay gần hết, còn lại là một vài đoạn nhỏ, nên lịch trình của cô thưa hơn rất nhiều, còn trống hai ngày cuối tuần.

Khúc Kim Tích nhớ ra một chuyện, cuối tuần này tổ chức sinh nhật cho mẹ Thẩm. Cô lặng lẽ hỏi Tần Tang, cậu ta nói hai ngày cuối tuần Thẩm Thính có rất nhiều cảnh quay.

Ý nói anh không có thời gian.

Vì vậy lúc ở bệnh viện, trước khi về nhà cũ mẹ Thẩm đã nói đừng tổ chức sinh nhật cho bà.

Cô cũng không dám chủ động nhắc tới, chẳng may Thẩm Thính đã quên, cô nhắc lại anh nhớ ra thì phải làm sao.

Thấy trời đã khuya, cũng không nhận được chỉ thị nào của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích dần dần yên lòng, cô quyết định đến lúc đó gửi lời chúc mừng sinh nhật cho mẹ Thẩm qua Wechat là được.

Dù sao thì mẹ Thẩm cũng không vui khi gặp cô.

Đã lâu rồi không chơi game, Khúc Kim Tích mở game lần trước biến thành lợn con chơi tiếp. Gần đây, thứ hạng của cô đã tăng lên, đương nhiên tay con người nhanh hơn móng heo. Nhưng kỹ năng của cô không giỏi, khi chơi không có cao thủ dẫn dắt thì thường sẽ gặp trở ngại.

Mới vừa đánh xong một trận, bắt đầu có cảm giác muốn đại sát tứ phương thì có một dòng thông báo hiện lên ở đầu màn hình.

(Thẩm Thính: Xuống nhà, về nhà cũ.)

Khúc Kim Tích run tay, bấm nhầm kỹ năng, giết chết đồng đồng đội của mình.

Không quan tâm đến việc giết nhầm đồng đội của mình, cô lập tức thoát khỏi game và trả lời: 

(Khúc Kim Tích: Bây giờ?)

(Thẩm Thính: Ừm.)

Khúc Kim Tích khóc không ra nước mắt, lại hỏi thêm một câu: (Không phải anh có nhiều cảnh quay sao?)

(Thẩm Thính: Nhanh lên đi.) Không trả lời câu hỏi của cô.

Khúc Kim Tích ném điện thoại xuống, đập đầu và lăn lộn qua lại trên giường.

Bên trong chiếc xe nào đó dưới tầng, khóe miệng của Thẩm Thính cong lên.

Tần Tang ở bên cạnh lo lắng. Mấy ngày hôm nay cô Khúc không biến đổi thân thể, lần này trở về, chẳng may biến thân... Nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm Thính, cậu ta lại không dám nói ra điều mình lo lắng.

Với lại, chỉ ở nhà cũ một ngày, tối mai quay về, có lẽ sẽ không thay đổi đâu.

Khúc Kim Tích nhanh chóng thay quần áo, định trang điểm nhẹ nhàng nhưng cô vừa mới cầm vào đồ mỹ phẩm thì chợt nhận ra hành vi của mình không thích hợp, nên cô chỉ tô son rồi xách túi đi ra ngoài.

Đến sảnh khách sạn, một người đàn ông lạ mặt mặc đồ đen bước tới: "Cô Khúc, bên này."

Bọn họ đi vòng qua phía bên kia của khách sạn, Khúc Kim Tích nhìn thấy một chiếc siêu xe khiêm tốn. Cũng chỉ có lúc này mới có thể cảm thấy Thẩm Thính ngoài việc là một nghệ sĩ, anh còn là một con nhà giàu có.

Vừa lên xe, Tần Tang đã lấy một đống đồ ăn ra: "Cô Khúc, khoảng hai tiếng nữa mới về đến nhà cũ, đây là đồ mà anh Thẩm chuẩn bị cho cô."

Khúc Kim Tích nhìn về phía Thẩm Thính, phải về nhà cũ nên anh ăn mặc tương đối lịch sự, một bộ com lê rất phù hợp với dáng người của anh. Ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào gò má của anh tạo thành một đường nét dịu dàng.

Thẩm Thính nghiêng đầu.

Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô cất đồ ăn vặt đi và nghiêm túc nói: "Dạo này tôi đã tăng một cân nên buổi tối không thể ăn nhiều được."

"Vậy sao?" Thẩm Thính nhàn nhạt nói sau đó anh nhắm mắt lại.

Khúc Kim Tích cắn đầu ngón tay, lấy điện thoại di động ra, định chơi game để giết thời gian.

Vì không muốn ảnh hưởng đến Thẩm Thính nên cô lấy tai nghe từ trong túi xách ra và đeo vào tai.

Thẩm Thính mở mắt, quay đầu lại thấy Khúc Kim Tích đang cầm điện thoại, ngón tay cái điên cuồng bấm vào màn hình, lực độ như muốn bấm hỏng màn hình.

Nhìn vào màn hình một mảnh xám xịt, nhân vật mà cô chơi đã chết.

Khúc Kim Tích không nản chí, sống lại và chơi tiếp rồi lại chết tiếp.

Ban đầu Thẩm Thính không muốn để ý đến cô nhưng sau vài giây, đột nhiên anh đưa tay ra và giật lấy điện thoại của Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích: "?"

Cô ngây người ngẩng đầu lên, một chiếc tai nghe rơi ra khỏi tai.

Cô thấy những ngón tay thon dài của Thẩm Thính bấm nhịp nhàng trên màn hình, chỉ một lúc sau, âm thanh hệ thống báo chiến thắng truyền đến tai cô.

Ai đó trong đội của cô bật giọng nói:

"Vỡi chưởng, cô gái xinh đẹp cô treo máy à? Ai đánh giúp cô vậy? Quá giỏi, cao cao thủ!"

- - Tài khoản game của Khúc Kim Tích đăng nhập bằng Wechat, nên ID là tên Wechat: Cô gái xinh đẹp vô song.

"Đại ca, xin dẫn dắt!"

"Cô gái xinh đẹp, không phải cô nói cô là tân binh không ai dạy sao. Vậy mà bên cạnh lại giấu một Vương Giả, kỹ năng tốt như vậy, chậc chậc."

...

"Sao vậy?" Thẩm Thính ngẩng đầu.

Khúc Kim Tích điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, dừng lại mấy giây rồi nói: "Không có gì... Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên, anh cũng biết chơi game."

Phát hiện ra chuyện Thẩm Thính chơi game mobile, trong nháy mắt cô liền cảm thấy anh cũng là một người bình thường.

"Trước đây từng chơi game khác."

Khúc Kim Tích: "..."

Nghe giọng điệu hời hợt lại còn là chơi game khác chứ chưa bao giờ chơi game này, vậy mà có thể đánh bại người khác trong một ván, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói phấn khích của đồng đội, ánh mắt của Khúc Kim Tích chợt lóe lên, cô mỉm cười: "Nhưng anh đúng là giỏi quá, mới chơi vài lần mà đã giỏi hơn tôi rồi, anh dạy tôi được không?"

Thấy đôi mắt sáng ngời của cô, đáy mắt của Thẩm Thính chợt hiện lên ý cười, đưa điện thoại của mình ra: "Tải đi."

Khúc Kim Tích hơi choáng váng khi cầm điện thoại của anh.

Thẩm Thính dễ dàng đưa điện thoại của mình cho cô như vậy?

Đột nhiên cảm thấy điện thoại hơi nặng, sau đó nghe thấy Thẩm Thính nói: "Giống mật khẩu nhà ở."

Khúc Kim Tích im lặng mở khóa. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào điện thoại của Thẩm Thính, thật ra nó không khác gì điện thoại cô dùng, nhưng mà... trong lòng cô có một cảm giác không nói thành lời được, cô hơi luống cuống.

Khúc Kim Tích hít vào một hơi thật sâu, gạt những suy nghĩ linh tinh sang một bên, nhanh chóng tải game đó về và đăng ký.

Có Thẩm Thính dẫn dắt, trong thời gian về nhà cũ, Khúc Kim Tích không chỉ tăng được mười cấp mà còn học được rất nhiều kỹ năng.

"Đại ca, anh đúng là giỏi quá." Sau khi xuống xe, Khúc Kim Tích rất phấn khích, vô thức nói ra câu cửa miệng của các đồng đội.

"Mẹ." Thẩm Thính nói với người đứng sau Khúc Kim Tích.

Nụ cười trên khuôn mặt của Khúc Kim Tích ngay lập tức đông cứng lại.
Nhấn Mở Bình Luận