Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Vào ngày 25 tháng 12, Khúc Kim Tích quay video đại diện cho "Truyền Kỳ Đan Tháp". Trong quá trình quay phim, phía đại diện đã yêu cầu cô và nhân viên công tác của công ty thi đấu với nhau. Khúc Kim Tích đã sử dụng thao tác của đại lão để thi đấu và hoàn thành buổi quay một cách hoàn hảo.

Vào ngày 27 tháng 12, Khúc Kim Tích đến thành phố S nổi tiếng với điện ảnh và truyền hình, nhiệt độ ở đây dưới 0 độ C.

Cô vào đoàn trước Thẩm Thính, bởi vì tạm thời anh đang bận rộn không thể rút thân ra được.

Vừa xuống máy bay, gió lạnh thổi qua, Khúc Kim Tích lạnh cóng đến mức run rẩy.

“Trời lạnh quá, Tích Tích, cô có muốn mặc thêm áo khoác không.” Người đang đẩy vali và nói chuyện là một cô gái trẻ cũng trạc tuổi Khúc Kim Tích, tên là Cổ Nhạc Nhạc, là trợ lý mà Ngũ Lập Thu đã lựa chọn cho Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích phải đến thành phố S để quay phim, Ngũ Lập Thu không thể đi theo cô. Đối với Khúc Kim Tích mà nói, việc có thêm trợ lý sẽ giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian. Là nữ chính, nhiệm vụ của cô rất nặng nề. Thời gian quý giá không cho phép cô lãng phí một chút nào dù chỉ là nhỏ nhất.

Hơn nữa còn bởi vì tình huống biến thân của Khúc Kim Tích, lỡ như có vấn đề gì xảy ra thì cần có người chăm sóc. Vì vậy, ứng cử viên cho vị trí trợ lý không thể nào lựa chọn một cách tùy tiện, đó phải là người được tín nhiệm 100%.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ngũ Lập Thu đã đưa cháu gái của mình đến, tình cờ cô cháu gái đang theo học ngành quản lý hành chính. Nhưng bởi vì con người cô ấy quá ngay thẳng nên đã bị người trong công ty chèn ép, cuối cùng buộc phải từ chức và ở nhà chờ việc, đến đây làm trợ lý cũng không tính là không biết trọng nhân tài.

Điều quan trọng nhất là cô cháu gái này của chị ấy có một đặc điểm - sức mạnh rất lớn, một tay có thể dễ dàng nâng được vật nặng 50 kg

Để cô ấy làm vị trí trợ lý là quá thích hợp.

Cổ Nhạc Nhạc rất ngưỡng mộ dì nhỏ này của mình, cô ấy luôn có một sự tò mò mãnh liệt về giới giải trí, nên khi nhận được yêu cầu của dì nhỏ liền đồng ý ngay.

Làm trợ lý của minh tinh chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều người nổi tiếng. Tới lúc đó không phải cô ấy sẽ có cơ hội chụp hình xin chữ ký sao? Còn có thể theo dõi cận cảnh những người nổi tiếng, thật là tốt quá. Cô ấy thầm nghĩ.

Yêu cầu của Ngũ Lập Thu đối với cô ấy chỉ có một— dốc hết sức lực chăm sóc Khúc Kim Tích.

Để biến mình trở thành một trợ lý đúng tiêu chuẩn, Cổ Nhạc Nhạc đã dành thời gian cả đêm để tìm hiểu rõ các tư liệu về Khúc Kim Tích, người mình cần chăm sóc. Cô ấy vỗ ngực nói với Ngũ Lập Thu rằng mình hiểu Khúc Kim Tích còn nhiều hơn mẹ ruột của mình.

Ngũ Lập Thu quá lười để nghe những lý tưởng hào hùng kia của cô ấy, chọn một số bí mật nội bộ kể cho cô ấy nghe.

Ví dụ như Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đã kết hôn rồi.

Khi Cổ Nhạc Nhạc biết được tin tức này thì kích động đến mức suýt chút nữa ngất đi. Tiếp theo đó cô ấy đã ký một thỏa thuận bảo mật rất rất rất nghiêm túc do Ngũ Lập Thu soạn thảo.

Cổ Nhạc Nhạc hiểu rất rõ phong cách làm việc của dì nhỏ mình. Theo quy định của thỏa thuận, một khi cô ấy làm ra bất cứ điều gì bất lợi cho Khúc Kim Tích thì cô ấy sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Vì vậy, ngay từ ngày đầu tiên nhậm chức, Cổ Nhạc Nhạc đã gieo vào lòng mình tư tưởng “Khúc Kim Tích chính là kim chủ của tôi”, đối với Khúc Kim Tích phải gọi là tỉ mỉ chu đáo.

Không đợi Khúc Kim Tích lên tiếng, Cổ Nhạc Nhạc đã nhanh chóng lấy ra một chiếc áo khoác dự phòng từ trong túi xách gác trên vali khoác lên người cô.

"Tuyệt đối đừng để cảm lạnh! Nếu không dì nhỏ em sẽ giết em mất."

Khúc Kim Tích: "..."

Cô rất hài lòng với Cổ Nhạc Nhạc, duy nhất chỉ có một điều... Cổ Nhạc Nhạc quá mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể phản kháng được!

—— Qua thử nghiệm, Cổ Nhạc Nhạc có thể dễ dàng nhấc bổng Khúc Kim Tích lên.

Khi đến khách sạn, nhân viên công tác của đoàn phim đón tiếp họ rất nhiệt tình. Thẻ phòng mà Khúc Kim Tích nhận được là của một căn hộ.

“…Không phải có nhầm lẫn gì rồi không?” Có phải là có hơi xa xỉ quá rồi không?

Nhân viên công tác cười rạng rỡ nói: "Làm sao có thể chứ? Cô Khúc, cô yên tâm đi, đây chính là phòng của cô."

“Tích Tích, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Cổ Nhạc Nhạc nhẹ nhàng kéo hành lý vào phòng. “Chị là nữ chính, nữ chính sống trong căn phòng tốt một chút là đương nhiên. Nếu như sắp xếp cho chị một cách tuỳ tiện, chính là đang ức hiếp chị."

"Còn nữa, dì nhỏ của em đã nói rồi, tổng số tiền đầu tư của "Trúc sinh vật ngữ" là gần năm trăm triệu đó. Đây là một đoàn phim giàu có, sắp xếp cho chị một căn hộ là chuyện bình thường."

Khúc Kim Tích đã bị cô ấy thuyết phục. Sau khi dọn dẹp một chút liền đến phòng của đạo diễn Minh Ngọc Sênh - đến đoàn phim, đương nhiên, phải đến thăm hỏi đạo diễn trước.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Minh Ngọc Sênh và biên kịch Dịch Trạch đều đang ở đây, ngoại trừ hai người bọn họ, Khúc Kim Tích còn gặp được một người khiến cô ngạc nhiên- Túc Hướng Địch.

Thông qua trò chơi, quan hệ giữa Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch càng ngày càng thân thiết hơn. Thỉnh thoảng, khi Khúc Kim Tích và anh ta luyện tập cùng nhau, [Thẩm phán trưởng thần đình] cũng sẽ online nhúng một chân vào.

Nhưng Khúc Kim Tích không ngờ rằng lại có thể gặp được anh ta ở đây.

"Địch Tử?"

"Kim Tích."

Dịch Trạch ngạc nhiên nhìn bọn họ: "Ồ, hai người quen nhau à?"

Sau một hồi tìm hiểu, thì ra Túc Hướng Địch là bị bắt đến đây để giải nguy.

Nam chính trong "Trúc Sinh Vật Ngữ" là Cố Tầm An do Thẩm Thính thủ vai, nam phụ là Lục An Ngôn, một tên tra nam của Trung Hoa Dân Quốc.

Diễn viên đóng vai Lục An Ngôn ban đầu là một tiểu sinh trong làng giải trí, nổi tiếng và kỹ năng diễn xuất cũng thuộc hàng hàng đầu trong số các tiểu sinh. Đối phương đã vào đoàn từ trước để bắt đầu quay. Tuy nhiên, trong quá trình quay phim, một lần diễn viên này ra ngoài ăn tối thì bị ngã gãy chân.

Vết thương hơi nghiêm trọng, không thể nào tiếp tục quay phim. Không còn cách nào khác, chỉ đành phải đổi người.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Minh Ngọc Sênh không tốt lắm, việc lựa chọn nhân vật cho “Trúc sinh vật ngữ” ngay từ đầu đã không suôn sẻ rồi. May mắn thay, trước đó Túc Hướng Địch đã từng phỏng vấn cho vai diễn Lục An Ngôn. Lúc bấy giờ Minh Ngọc Sênh thích người đã bị gãy chân đó hơn, tuy nhiên bây giờ đúng lúc có thể dùng Túc Hướng Địch để giải nguy.

Chị Trân, quản lý của Túc Hướng Địch, đã cố gắng giành lấy cho anh ta vai nam chính của một bộ phim khác, nào ngờ Túc Hướng Địch đã không chút do dự mà nhận dự án này khiến chị Trân tức giận đến mức đau tim.

Túc Hướng Địch an ủi cô ta: "Nam phụ của đạo diễn Minh tuyệt đối sẽ không kém cạnh nam chính của đạo diễn Lý."

Điều này cũng đúng, phim của Minh Ngọc Sênh không có diễn viên nào là không giành đóng.

Nhưng mà--

“Tôi còn không biết chút ý đồ đó của cậu sao!” Chị Trân không chút lưu tình mà vạch trần anh ta. Nếu không phải có Khúc Kim Tích ở đó, anh ta sẽ hăng hái như vậy sao?

Chị Trân thở dài một hơi, Túc Hướng Địch là do một tay cô ta dẫn dắt, cậu bé này tính tình tốt, đối xử với người khác rất chân thành, cẩn trọng không tác oai tác quái. Chỉ cần từ từ mài dũa anh ta thì sau này sẽ có thành tích không hề thấp trong giới giải trí.

Nếu như thực sự hẹn hò, cô ta cũng sẽ không ngăn cản, miễn là làm tốt công tác bảo mật là được rồi. Nhưng mà chỉ có tên nhóc này nóng đầu tương tư người ta, còn cố gắng che giấu trước mặt cô ta nữa chứ. Cô ta đã mấy lần nhìn thấy anh ta tìm kiếm tin tức về Khúc Kim Tích.

Cô ta cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn họ không liên quan gì đến nhau cả, sao nghệ sĩ nhà mình lại quan tâm đến Khúc Kim Tích chứ?

Bởi vì nhan sắc?

Điều đó không thể nào.

Túc Hướng Địch trông cũng không tệ, trong giới giải trí có nhiều nghệ sĩ nữ còn xinh đẹp hơn, có không ít người trong số đó bày tỏ thiện cảm với anh ta nhưng Túc Hướng Địch lại không quan tâm.

Bởi vì tài năng ư?

Khúc Kim Tích lại không nổi tiếng, ngoài viết chữ đẹp ra thì còn có điểm gì khác hấp dẫn nữa chứ?

Diễn xuất? Đó chẳng phải là điều mà mọi diễn viên đều làm được sao?

Chị Trân suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra lý do, đành phải nhắc đi nhắc lại rằng bất kể Khúc Kim Tích là người như thế nào, chỉ dựa vào mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Thẩm Thính thì cô không phải là người mà Túc Hướng Địch nên chú ý đến.

Túc Hướng Địch không còn cách nào khác, chỉ đành phải giơ tay thề thốt với cô ta: "Chị Trân, tôi thật sự không có ý gì khác, chị cứ đặt một trăm tám mươi trái tim vào tôi đi, tôi tự có chừng mực!"

Anh ta sẽ cẩn thận che giấu tâm tư của mình.

Khúc Kim Tích nói với anh ta rằng cô đã kết hôn rồi, cho dù có phải là thật hay không thì giữa bọn họ cũng là điều không thể, Túc Hướng Địch biết rất rõ điều này.

Anh ta tự mình biết mình, đương nhiên anh ta không thể nào so sánh được với Thẩm Thính.

Nhưng mà không sao cả, chuyện anh ta thích Khúc Kim Tích là chuyện của bản thân anh ta, không cần Khúc Kim Tích biết, cũng không cần phải nhận được hồi đáp của cô, càng không muốn làm phiền cô.

Ai mà không từng yêu thầm chứ.

Anh ta hơn hai mấy năm cuộc đời, chưa từng nếm thử mùi vị của yêu thầm, bây giờ nếm thử không phải là không thể.

Thích một người thì muốn gần cô ấy hơn, bình thường không có cơ hội, bây giờ có thể nhân cơ hội đóng phim để rút ngắn khoảng cách với cô, anh ta phải nắm bắt cơ hội này.

Túc Hướng Địch vừa nghĩ đến việc có thể đóng phim chung với Khúc Kim Tích, tâm trạng không kiềm chế được mà dâng trào.

Anh ta cố tình không nói tin tức này cho Khúc Kim Tích biết, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô.

Quả nhiên, anh ta đã được toại nguyện rồi.

...

Sau khi thăm hỏi đạo diễn xong, Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch cùng nhau rời khỏi phòng.

“Có phải là rất kinh ngạc không?” Túc Hướng Địch thầm cười, sau đó làm động tác vỗ quạt. “Vị cô nương này quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi, tại hạ Lục Ngôn An, dám hỏi cô nương tên gì?”

Khúc Kim Tích không nhịn được, phì cười.

“Trời, vừa nghĩ đến việc anh đóng vai Lục Ngôn An, tôi đã không diễn được rồi.” Khuôn mặt của cô cười đến đau đớn. “Tới lúc đó buồn cười thì phải làm sao?”

Túc Hướng Địch nhìn thấy cô như vậy, cũng không khỏi nở nụ cười nói: "Vậy thì cô phải làm quen trước đi. Ngày mai hai chúng ta sẽ có cảnh diễn."

Nói xong, anh ta thấp giọng thì thầm: "Đạo diễn Minh đen mặt cả đêm. Nếu ngày mai chúng ta không cho anh ta một khởi đầu tốt đẹp, nói không chừng sẽ chém chúng ta mất. Tôi đã nghe nói rồi, khi đạo diễn Minh mắng người thì có thể hình dung bằng hình ảnh ‘dao trắng vào dao đỏ đi ra’, rất lợi hại."

“Được rồi.” Khúc Kim Tích xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ của mình, “Chúng ta diễn thử trước nhé?”

Túc Hướng Địch cầu còn không được nói: “Tôi nhờ trợ lý của tôi tìm một phòng họp, đặt camera, tới lúc đó quay lại và xem đi xem lại nhiều lần.”

Cổ Nhạc Nhạc luôn theo bên cạnh, cố xụ mặt để khiến cho bản thân trở nên nghiêm túc. Từ khi nhìn thấy Túc Hướng Địch, thực ra trong lòng của cô ấy đã gào thét lên rồi, nhưng cô ấy nhớ đến lời dặn dò của dì nhỏ - phải bình tĩnh khi nhìn thấy các nghệ sĩ khác.

Thế là, cô chỉ đành thôi miên bản thân, bình tĩnh bình tĩnh, sau này sẽ nhìn thấy càng nhiều minh tinh hơn.

Cách thôi miên như thế này lại có tác dụng thần kỳ, Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cho đến khi nhìn thấy hai người muốn diễn cùng nhau thì lập tức không thể bình tĩnh lại được.

Bây giờ đã chín giờ tối rồi, lúc này cô nam quả nữ diễn với nhau cũng không hay lắm.

Cô ấy đã trải qua khóa huấn luyện về các quy tắc trong giới giải trí, biết được rất nhiều nghệ sĩ trong khi đóng phim, bởi vì nguyên nhân nào đó mà sinh ra những cảm xúc không rõ ràng, thậm chí gây ra các vụ tai tiếng.

Nghệ sĩ của mình cũng đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn còn là Thẩm Thính, nửa đêm nửa hôm diễn với người khác thật sự là không thoả đáng, đặc biệt là nam diễn viên này còn đẹp trai như vậy!

Trong lòng lo lắng như lửa đốt, cô ấy không biết mình nên ngăn cản họ như thế nào, còn trợ lý Trương Chính của Túc Hướng Địch làm việc rất có hiệu suất, đã liên hệ với khách sạn, thuê một phòng họp trong vòng một tiếng đồng hồ.

Cho đến khi Cổ Nhạc Nhạc đi theo nghệ sĩ của mình vào phòng họp, nhìn thấy Trương Chính lấy ra một chiếc máy quay đơn giản để quay lại, nhân tiện còn nhét cho mình một kịch bản, cuối cùng cô ấy mới nhận ra rằng thì ra hai trợ lý bọn họ cũng ở trong phòng họp, yên lặng xem với tư cách là một khán giả.

"..."

Cô ấy lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình.

Khúc Kim Tích lật kịch bản ra, thỉnh thoảng trao đổi với Túc Hướng Địch, tìm hiểu cảm xúc của nhau trong bộ phim.

Túc Hướng Địch nói đúng, chính vì giữa bọn họ đã quá quen thuộc nên không dễ dàng nhập vai, ngược lại dễ bật cười, đó là điều tối kỵ đối với các diễn viên.

Là nữ chính, Khúc Kim Tích sẽ bị rất nhiều ánh mắt trong đoàn nhìn vào, tới lúc đó không nhập vai được thì thật xấu hổ.

Cũng may là cả hai đều chuyên nghiệp, qua một lúc, sau khi tìm thấy cảm xúc thì thử một lần rồi xem lại video. Sau đó điều chỉnh lại lần nữa thì chỉ diễn đúng hai lần mà thôi.

Một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, cả hai khép lại công việc và thu được rất nhiều thành quả.

“Chi phí thuê địa điểm, chúng ta chia đôi.” Khi chia tay, Khúc Kim Tích cười híp mắt nói, “Tôi không thể để anh chịu một mình được.”

Đáy mắt của Túc Hướng Địch hiện lên một tia u ám nhàn nhạt, sau đó liền vui vẻ gật đầu: "Được."
Nhấn Mở Bình Luận