Dù Vân Trân nói, nàng không thể thừa nhận "không thẹn với lương tâm".
Nhưng sự việc không như Thịnh Lang Hoàn nghĩ. Nàng chẳng qua giải phạm một sai lầm nhỏ trong cả sự việc, giống như con bướm vô tình vỗ cánh, khiến ngàn dặm bên ngoài có tai nạn mang tính gió lốc.
Nếu luận tội đầu sỏ, đêm đó kẻ hạ thuốc Triệu Húc mới là đầu sỏ gây tới, tên đó mới là kẻ đáng chịu trách nhiệm nhất.
Nếu luận về "hung thủ" trực tiếp thì không phải nên là Liễu Hoán Hoán đưa nước trái cây cho Thịnh Lang Hoàn sao?
Hành động của Liễu Hoán Hoán là vô tâm, vậy còn nàng?
Vân Trân không muốn bào chữa cho mình, thời gian của nàng không còn nhiều, nàng không muốn mệt mỏi như vậy, hơn nữa ban đầu lúc sự việc xảy ra, nàng cũng muốn đền bù cho Thịnh Lang Hoàn.
Nhưng hiện tại...
Từ trong mắt của Thịnh Lang Hoàn, nàng thấy được thù hận.
Loại thù hận không thể hòa tan được đã che mờ hai mắt.
Nàng biết dù nàng có giải thích thế nào, Thịnh Lang Hoàn cũng sẽ không tin, chỉ nghĩ nàng đang giảo biện. Cho nên, nàng cũng không định nói những lời giải thích vô nghĩa.
"Vậy người muốn thế nào?" Vân Trân hỏi thẳng.
Nếu hôm nay Thịnh Lang Hoàn đã "mời" nàng tới, chắc chắn không chỉ nói nàng biết mình hận nàng, khẳng định còn có chuyện khác, hoặc là muốn nàng làm gì đó.
Nghe Vân Trân hỏi, Thịnh Lang Hoàn liền cất đi nụ cười lạnh trên mặt, nhìn nàng.
"Ngươi đã sảng khoái như vậy, ta đây cũng không quanh co nữa. Ngươi cũng biết ta từng động lòng với Tứ hoàng tử Triệu Hi, hiện tại ta lại vì ngươi mà trở thành tiệp dư của bệ hạ, nhưng sâu trong lòng ta vẫn còn rất thích Tứ hoàng tử điện hạ." Nói tới đây, Thịnh Lang Hoàn dừng một chút, sắc mặt trở nên quyết tuyệt, "Ta không cam lòng! Ta muốn cho bản thân thêm một cơ hội! Ta biết, quan hệ giữa ngươi và Tứ hoàng tử không bình thường. Nếu có thể, ta muốn ngươi hẹn Tứ hoàng tử giúp ta đêm mai, giờ Tuất canh ba ở rừng mai Đông Bắc Ngự hoa Viên. Cuối cùng Tứ hoàng tử có chấp nhận ta hay không đều không liên quan tới ngươi, ta chỉ cần ngươi giúp ta hẹn Tứ hoàng tử là được! Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này, chuyện ngươi từng làm với ta, những gì ngươi có lỗi với ta, ta đều sẽ xóa bỏ toàn bộ."
Hẹn Lưu Vân Bạch?
Vân Trân nhíu mày.
Thời điểm cái tên "Triệu Hi" lọt vào tai nàng, nàng liền nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó.
Tuy rằng sự việc đã qua mấy tháng, nhưng Vân Trân vẫn không thể tha thứ cho hắn!
Nàng hận không thể trả lại toàn bộ vũ nhục Lưu Vân Bạch đã làm với nàng.
Chỉ là, thời gian của nàng không đủ.
Nàng phải rời khỏi kinh thành.
Với năng lực hiện tại của nàng, nàng không đấu lại Lưu Vân Bạch. Nàng không muốn đến cuối cùng không chỉ không trả thù thành công, ngược lại còn kéo người bên cạnh vào cái bẫy của Lưu Vân Bạch.
Bây giờ nàng căn bản không muốn gặp lại Lưu Vân Bạch, càng miễn bàn đến thay Thịnh Lang Hoàn truyền lời.
"Chắc là Tiệp Dư hiểu lầm gì rồi." Vân Trân cúi đầu, "Nô tỳ và Tứ hoàng tử không có quan hệ đặc biệt nào cả, nô tỳ cũng không có cách nào truyền lời của Tiệp Dư đến Tứ hoàng tử."
Bang!
Vân Trân vừa nói xong, Thịnh Lang Hoàn liền đập bàn một cái.