Hoàng đế vẫn luôn im lặng.
Vân Trân càng ngày càng bất an.
Nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Có điều cuối cùng, bất an của nàng lại ứng nghiệm trên người Liễu Thục Phi.
Hôm nay, sau khi hoàng đế lâm triều, Vân Trân như ngày thường xuống giường rửa mặt.
Nhưng nàng vừa rửa mặt xong, chuẩn bị ăn sáng, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Vân Trân nghe tiếng, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một bà tử diện mạo hung ác dẫn theo mấy nội thị đứng ở cửa trừng mắt nhìn nàng. Thấy nàng nhìn qua, bà tử kia không nói hai lời, trực tiếp vung tay: "Mang đi!"
Nói xong, nội thị sau lưng bà ta lập tức xông tới giữ chặt tay Vân Trân, muốn đưa nàng đi.
"Các ngươi làm gì đó? Nơi này là Hoa Thanh Cung!" Có cung nữ ngăn cản, "Không có mệnh lệnh của bệ hạ, không ai được phép đưa nàng ấy đi!"
Bang! . ngôn tình hoàn
Cung nữ vừa dứt lời, bà tử liền tát cung nữ một cái, chỉ vào mặt nàng mắng: "Ngươi là cái thá gì, dám quản chuyện của Thục Phi nương nương? Ta mặc kệ mệnh lệnh gì, nếu bệ hạ truy cứu xuống, cứ trực tiếp dẫn người tới Hàm Thục Cung là được! Có điều yêu nữ sử dụng vu thuật Tây Nhu, nguyền rủa Thục Phi nương nương này bắt buộc phải chịu phạt!"
Bà tử kia vừa nói vừa gạt tay cung nữ kia ra, cùng người của mình dẫn Vân Trân đi.
...
Người của Liễu Thục Phi tới quá đột nhiên, khiến người ta không có cách nào phòng bị.
Chờ cung nữ hoàn hồn, muốn gọi người, người của Liễu Thục Phi đã đưa Vân Trân rời khỏi Hoa Thanh Cung.
"Đi mau! Còn ngây ra đó làm gì?"
Trên đường, người của Liễu Thục Phi không hề khách khí với Vân Trân.
Một đường đẩy đẩy ồn ào, cứ thế đưa nàng tới Hàm Thục Cung của Liễu Thục Phi.
"Quỳ xuống!" Bà tử đá vào cẳng chân Vân Trân.
Chân Vân Trân tê rần, quỳ gối trước mặt Liễu Thục Phi.
"Nương nương, đã mang cung nữ Thịnh Vân Trân tới đây!" Sau khi Vân Trân quỳ xuống, bà tử kia nói với Liễu Thục Phi.
"Tốt lắm!" Liễu Thục Phi gật đầu, liếc nhìn Vân Trân.
Da đầu Vân Trân tê dại, vội hành lễ.
Hiện giờ bị bắt đến Hàm Thục Cung, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Có điều nhìn dáng vẻ của Liễu Thục Phi, chỉ sợ chuyện hôm nay sẽ không tốt lành như vậy.
Nàng bắt buộc phải cẩn thận ứng đối.
Nếu được, cũng có thể nhân cơ hội này thoát khỏi cục diện bế tắc trước mắt!
"Hừ!" Sau khi Vân Trân hành lễ, Liễu Thục Phi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi chính là Thịnh Vân Trân? Ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn xem rốt cuộc là nữ nhân ác độc nào dám ở sau lưng sử dụng tà thuật Tây Nhung, nguyền rủa bổn cung!"
Vân Trân hơi nhíu mày.
Bà tử đứng cạnh thấy Vân Trân không nhúc nhích, liền đi lên trước nắm lấy tóc Vân Trân kéo đầu nàng ra sau. Vân Trân chịu đau, rên rỉ một tiếng, đầu theo đó bị bắt ngẩng lên.
Lúc này, tầm mắt nàng chạm tầm mắt Liễu Thục Phi.
Từ gương mặt đó Vân Trân nhìn thấy sự trào phúng, khinh thường.
Ánh mắt Liễu Thục Phi nhìn nàng giống như đang nhìn một người chết.