Giờ phút này, cung nhân vốn tiến lên đỡ Liễu Thục Phi đều không dám động đậy, tất cả quỳ dưới đất, cúi đầu, bả vai run bần bật.
Bên cạnh, Triệu Húc nắm tay Vân Trân, theo bản năng nắm chặt.
Hoàng đế nổi giận!
Thiên tử nổi giận!
Những lời nên nói, không nên nói, hôm nay đều nói ra.
Ân oán hơn hai mươi năm trước, Y Lan chết, hỏa hoạn đó, Liễu Thục Phi đi tìm Thái Hậu khóc lóc... Phu thê với nhau, nhiều năm như vậy, chậm rãi tích góp oán trách, căm hận cùng kiêng kị của hoàng đế đối với Liễu gia nắm quyền...
Tất cả đều bị hoàng đế nói ra hôm nay.
Những câu nói đó đều là sâu trong trái tim.
Hoàng đế nói xong, hiện trường an tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Mọi người trên cơ bản đều ngừng thở, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, sợ bản thân phát ra tiếng động, khiến hoàng đế chú ý, bay đầu...
Dù sao, đây là cơ mật của hoàng đế, cơ mật của triều đình.
Nếu những lời hoàng đế nói ở Hàm Thục Cung hôm nay có câu nào bị tiết lộ ra ngoài, người ở đây đều sẽ không thoát khỏi liên quan!
Chủ tử còn không thoát được, huống chi là hạ nhân bọn họ?
Khẳng định sẽ bay đầu!
Trong lúc mọi người nơm nớp lo sợ, không dám hít thở, Liễu Thục Phi vốn bị hoàng đế tát ngã xuống đất đẩy cung nữ vốn đỡ mình ra, tự đỡ góc bàn, bò dậy.
Bà ta lạnh lùng nhìn hoàng đế, trong ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự tự giễu, châm chọc.
"Nghẹn nhiều năm như vậy, bệ hạ cuối cùng vẫn không nhịn được. Ha ha ha ha..." Liễu Thục Phi cười to, "Nhiều năm như vậy, thiếp cho rằng ngài sớm đã quên, hoặc là sẽ cứ nhẫn nhịn mãi. Không ngờ tới hiện tại, chỉ vì thiếp muốn xử lý một cung nữ, ngài đem tất cả nợ cũ ra. Ngài vì một cung nữ như vậy? Ngài nói ả giống nữ nhân điên kia? Nàng ta có chỗ nào giống? Ngài cảm thấy cái chết của nữ nhân kia năm đó là lỗi của thiếp, là lỗi của Vương Bảo Như! Nếu không phải Vương Bảo Như, ả sẽ không giận đến mức tự hủy dung, nếu không phải thiếp làm lớn chuyện này tới ngự tiền, làm lớn chuyện tới trước mặt Thái Hậu nương nương, vậy chuyện của ngài và ả sẽ không bại lộ, Thái Hậu nương nương cũng sẽ không trách ngài, không cho phép ngài gặp lại ả. Ngài cảm thấy đó đều là lỗi của thiếp, lỗi của thiếp sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Hoàng đế tức giận đến siết chặt nắm tay, sắc mặt đỏ bừng.
"Ha!" Liễu Thục Phi nhìn ông ta, khinh miệt cười lạnh.
Sắc mặt hoàng đế lập tức trở nên càng khó coi.
Hôm nay có lẽ bà ta không sợ, không cố kỵ gì cả, chỉ muốn trút hết nghẹn khuất đè nén trong lòng, tất cả phẫn nộ và táo bạo ra ngoài!
"Chẳng lẽ kẻ thật sự hại ả không phải ngài sao? Không phải hoàng đế ngài sao?" Liễu Thục Phi rống lớn.
Bang.
Vừa hết câu, hoàng đế lại tát Liễu Thục Phi một cái.
"Im miệng! Ngươi im miệng cho trẫm!" Hoàng đế giận đến cả người run rẩy, quát, "Nếu không phải các ngươi, không phải các ngươi quấy rỗi, vậy Y Lan đã không chịu không tin trẫm, đã không phải chết!"