"Ha ha ha ha ha..." Hoàng đế vừa nói xong, Liễu Thục Phi liền bật cười. Trong lúc cười, có thứ gì đó trong khóe mắt tràn ra, sau khi bà ta cười xong, lần nữa nhìn hoàng đế, ánh mắt đã trở nên điên cuồng, oán hận, vui sướng, "Bọn thiếp sai? Sao có thể là bọn thiếp sai? Rõ ràng là ngài! Ả không tin ngài, là lỗi của ngài, ngài lừa gạt ả, ngài thậm chí tự lừa gạt chính mình! Ngài căn bản không yêu ả như ngài nghĩ! Nếu không, ả đã không không tin ngài; nếu không, dù có khó khăn thế nào, ngài cũng che chở ả, đón ả vào phủ, chứ không phải như nuôi tình nhân giữ ả ở ngoại trạch. Cho nên cái chết của ả là do một tay ngài tạo thành! Người ngài nên hận nhất là ngài mới đúng!"
Hoàng đế nghiến răng, trừng mắt nhìn Liễu Thục Phi.
Đột nhiên, ông ta tiến lên, duỗi tay bóp chặt cổ bà ta, hai mắt đỏ bừng: "Trẫm phải giết ngươi! Trẫm phải giết ngươi!"
Biến cố này đến quá đột ngột.
Chờ những người khác hoàn hồn, vội kinh hồn táng đảm chạy tới muốn cứu Liễu Thục Phi.
"Bệ hạ bớt giận!"
"Bệ hạ, cầu xin ngài bỏ qua cho Thục Phi nương nương, Thục Phi nương nương vô tội..."
"Bệ hạ, bệ hạ..."
Tức khắc, trong phòng trở nên hỗn loạn.
"Trân Nhi?" Lúc này, Triệu Húc phát hiện Vân Trân trong lòng đã hôn mê bất tỉnh, vội hạ giọng gọi một tiếng.
Nhưng Vân Trân không có phản ứng.
Mặc kệ tất cả, hắn trực tiếp bế Vân Trân lên, nâng bước ra ngoài.
Hoàng đế và Liễu Thục Phi bên kia vẫn hỗn loạn.
Người vốn định giải Tử Thị ra ngoài giờ phút này cũng bối rối, sớm đã buông Tử Thị ra.
Tử Thị đứng ở một góc nhìn hoàng đế và Liễu Thục Phi điên cuồng, lại quay đầu nhìn Lục điện hạ Triệu Húc ôm Vân Trân rời khỏi.
Nàng không nhịn được mà thở dài, nỗi lo ngày càng lớn.
Chuyện xảy ra ở Hàm Thục Cung chỉ sợ không thể giấu được.
...
Đúng như Tử Thị lo lắng, chuyện này rất nhanh đã truyền tới Khôn Càn Cung của Vương Hoàng Hậu và An Bình Cung của Thái Hậu.
Sau khi biết được chuyện này, Thái Hậu phái ma ma tâm phúc bên cạnh tới Hàm Thục Cung, trách cứ Liễu Thục Phi một trận, bảo bà ta tỉnh táo lại, đồng thời mời hoàng đế tới An Bình Cung.
Thời điểm hoàng đế ở An Bình Cung, Thái Hậu cho tất cả người hầu lui xuống, cho nên không ai biết ngày ấy Thái Hậu và hoàng đế đã nói gì, chỉ biết lúc rời khỏi An Bình Cung, sắc mặt hoàng đế rất kém, theo đó liên tiếp hạ mấy thánh chỉ.
Liễu Thục Phi của Hàm Thục Cung không giữ đức hạnh, phạt đóng cửa ở Hàm Thục Cung, ăn năn tĩnh tâm, khi nào suy nghĩ cẩn thận mới có thể ra ngoài.
Mà trong thời gian Liễu Thục Phi "tĩnh tu", bất cứ kẻ nào không có ý chỉ của hoàng đế đều không được vào Hàm Thục Cung nửa bước.
Nói cách khác, Liễu Thục Phi bị cấm túc.
Kỳ hạn? Không có kỳ hạn.
Mà cung nhân có mặt vào ngày ấy hoặc là bị phân tới Vĩnh Hạng, hoặc là hoàn toàn biến mất trước mặt người đời.
Rất nhanh, Hàm Thục Cung tiến hành thay máu một lần, ở bên trong đã không còn gặp ai quen thuộc.
Liễu Thục Phi vốn kiêu ngạo không ai bì nổi cứ thế bị nhốt vào "lãnh cung".
...
"Con quỳ xuống!" Đức Phi chỉ vào Triệu Húc, nói.