Trong lúc xe ngựa chở Vân Trân chậm rãi rời khỏi kinh thành, Triệu Húc kìm nén kích động trong lòng, tới Thanh Hoa Cung.
"Ta muốn gặp phụ hoàng!" Triệu Húc đứng ngoài đại điện.
Phúc Hiếu công công cúi đầu, cung kính nói với Triệu Húc: "Bệ hạ sẽ không gặp ngài."
"Tại sao không gặp? Phụ hoàng rõ ràng đã nói với ta, ta..."
"Điện hạ." Phúc Hiếu công công thở dài, "Ngài về đi, đừng ở đây nữa, để tránh chọc giận bệ hạ. Lão nô không biết bệ hạ và ngài đã bàn điều kiện gì, hoặc là đồng ý với ngài điều gì, nhưng có một số việc ngài biết rõ hơn lão nô. Với thân phận của ngài, dù ngài là Thái Tử hay vương gia tới đất phong, bệ hạ đều không thích nhìn ngài vì nhi nữ tình trường mà khổ sở."
Còn một câu gã không nói, dù thế nào, bệ hạ đều là thiên tử. Vân Trân cự tuyệt bệ hạ, cho dù bệ hạ rộng lượng, cũng không có thể trơ mắt nhìn nàng và Túc Vương ở bên nhau.
Đôi khi, lòng dạ đế vương không hề rộng lượng như vậy, dù đối phương là con của ông ta!"
Phúc Hiếu công công nhìn Triệu Húc thống khổ, cũng không đành lòng: "Nếu kịp, điện hạ có lẽ có thể gặp Vân Trân cô nương lần cuối."
Cái gì?
Phúc Hiếu công công nói xong, Triệu Húc mở to hai mắt.
...
Thời điểm Triệu Húc ra roi thúc ngựa đuổi tới ngoài cổng thành, chỉ nhìn thấy Tử Thị đứng trước một chiếc xe ngựa.
Khi Triệu Húc tới, Tử Thị đang muốn lên chiếc xe ngựa kia.
"Túc Vương điện hạ." Tử Thị hành lễ. Thấy Triệu Húc muốn đuổi theo, nàng giơ tay cản hắn lại, "Điện hạ, đừng đuổi theo nữa."
Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa, cau mày nhìn nàng.
"Xe ngựa của nàng ấy đã đi nửa canh giờ. Thiên hạ rộng lớn, làm sao điện hạ biết nàng ấy đi đâu? Huống hồ, điện hạ đuổi theo thì có thể thế nào? Đưa nàng ấy về sao? Nhưng đây là ý của bệ hạ, không ai có thể làm trái ý. Huống chi, khẳng định nàng ấy không muốn gặp lại điện hạ."
"Ngươi có ý gì?" Triệu Húc cố nén lửa giận trong lòng, hỏi.
"Chẳng lẽ điện hạ còn không hiểu sao?" Tử Thị nhìn người trên lưng ngựa, rõ ràng hiện tại nàng mới là người ngước nhìn, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy người ngồi trên lưng ngựa cúi đầu nhìn nàng mới là kẻ đáng thương,"Nếu không phải nàng ấy muốn trốn chạy, vậy ai cũng không thể ép nàng ấy đi. Điện hạ..."
Nói tới đây, Tử Thị duỗi tay lấy một thứ trong ống tay áo đưa cho Triệu Húc: "Đây là đồ trước khi nàng ấy đi nhờ ta trở lại cho điện hạ, đồng thời, nàng ấy còn một câu nhờ ta chuyển lại. Nàng ấy nói, đời này duyên đã hết, thế gian phồn hoa, không bằng giang hồ tùy ý, chúc điện hạ mạnh khỏe, chúc ngài và Túc vương phi bạch đầu giai lão, quên nàng ấy đi."
Đời này duyên đã hết, thế gian phồn hoa, không bằng giang hồ tùy ý.
Chúc ngài mạnh khỏe, chúc ngài và Túc vương phi bạch đầu giai lão.
Quên nàng ấy đi.
Ngón tay Triệu Húc run rẩy nhận lấy ngọc bội Tử Thị đưa qua.
Đây là ngọc bộ tiên hoàng lúc sinh thời tặng hắn.
Sau khi Vân Trân trở về, nàng tặng lại ngọc bội cho nàng.
Kết quả đi một vòng, ngọc bội lần nữa về lại tay hắn.