Thì ra chủ nhân của quản sự họ Vương, tên Tài Phú, còn phu nhân họ Văn.
Thiếu đông gia tên Vương Kỳ Lân, là hài tử của chủ nhân lúc tuổi già, năm nay mới bảy tuổi.
Chủ nhân Vương Tài Phú cả đời tích thiện tu đức, khi gần năm mươi tuổi mới cảm động được ông trời, để phu nhân có thai chính là thiếu đông gia Vương Kỳ Lân hiện tại.
Vương Kỳ Lân chào đời, chủ nhân và phu nhân đều coi như bảo bối.
Ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trong lòng bàn tay sợ bị vỡ.
Nửa năm trước, không biết bị ai xui khiến, Vương Kỳ Lân đòi xuống phương Nam ngắm cảnh. Lúc ấy, Vương Tài Phú trùng hợp có việc làm ăn ở phương Nam, nhi tử bảo bối quá quyết liệt, Vương Tài Phú hết cách, liền dứt khoát đưa nhi tử và phu nhân tới huyện thành này.
Ban đầu còn tốt.
Nhưng trước đó không lâu, Vương Kỳ Lân ra ngoài chơi một chuyến, trở về đột nhiên ngã bệnh.
Phu thê Vương gia lo sợ, vội vã tìm đại phu của huyện thành. Nhưng đại phu sau khi xem lại nói bệnh này trị không hết. Phu thê Vương gia lại mời các đại phu trong phạm vi trăm dặm, vẫn không có ai trị khỏi bệnh của thiếu đông gia Vương Kỳ Lân.
Mắt thấy bệnh tình của Vương Kỳ Lân càng ngày càng nghiêm trọng, hai lão phu phụ, đặc biệt là Vương phu nhân cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Thời điểm đi thăm lão chủ nhân, quản sự đội thương nhân cũng nhìn thấy Vương Kỳ Lân nằm trên giường bệnh.
Nghe nói là rất thảm.
Tiểu công tử vốn dĩ hồng hào trắng trẻo hiện tại lại gầy như bộ xương khô, người nhìn, không ai không rơi nước mắt, cũng khó trách Vương phu nhân thương tâm như vậy.
...
Sau khi kể xong việc của chủ nhân, quản sự đột nhiên nhớ tới trong đội ngũ hình như có người biết y thuật.
Trước đây lúc ở trên thuyền, hắn đột nhiên bị bệnh, chính là nhờ người kia cứu. Tuy rằng nàng nói mình chỉ biết một chút, nhưng quản sự vào nam ra bắc, nhìn thấy nhiều việc, luôn cảm thấy vị cô nương kia chỉ đang khiêm tốn.
Cứ thế, quản sự tới tìm Vân Trân.
"Khụ khụ... Cứu người?" Vân Trân kinh ngạc nhìn quản sự, yếu ớt hỏi.
Quản sự đội thương nhân thấy nàng như vậy, thật sự không đành lòng nhờ nàng hỗ trợ, nhưng lão chủ nhân cũng đã tới đường cùng, hiện tại chỉ cần có một tia hi vọng, bọn họ đều muốn thử.
Cho nên, người không quen biết như Vân Trân cũng trở thành một trong số những "hi vọng".
"Vân cô nương, mong cô nương giúp đỡ. Ta đây cũng vì hết cách nên mới tìm đến cô nương." Quản sự nói.
Tình trạng sức khỏe của Vân Trân hắn cũng biết.
Nhưng hiện tại thật sự đã hết cách.
"Khụ khụ... Quản sự, không sao... Khụ khụ... Ta đi với ngài..." Vân Trân ôm ngực ho khan. Quản sự nghe xong, muốn cảm tạ nàng, lại bị Vân Trân lắc đầu ngăn lại, "Ta chỉ đồng ý đi xem... Khụ khụ... Có thể trị được không còn phải xem thiếu đông gia mắc bệnh gì..."
Quản sự như mang ơn đội nghĩa, tự mình thuê cỗ kiệu, đưa Vân Trân tới phủ của chủ nhân.
Chủ nhân nghe nói quản sự quay lại, đang tò mò, quản sự liền dẫn Vân Trân tới. Lúc giới thiệu, quản sự chỉ nói Vân Trân là ân nhân của hắn, từng ở trên thuyền cứu hắn một mạng. Bệnh của thiếu đông gia có thể để nàng ấy xem.
Lão chủ nhân nghe xong, vội dẫn Vân Trân tới phòng thiếu đông gia Vương Kỳ Lân.
"Đại phu, khuyển tử ở bên trong, ta không vào nữa." Lão phu nhân đưa Vân Trân tới cửa, liền dừng lại.
Ông sợ nhìn thấy bộ dáng của Vương Kỳ Lân lúc này, mỗi lần xem đều không nhịn được mà thương tâm một lần.
Vân Trân gật đầu, nâng bước vào trong.