Quản sự đội thương nhân đứng sau cũng tỏ vẻ xin lỗi mà nhìn Vân Trân.
Vân Trân cất đi nét kinh ngạc trên mặt, gật đầu với Vương phu nhân: "Đúng vậy."
"Ngươi là đại phu gì? Nhà ở đâu? Ai là sư phụ? Có kinh nghiệm hành y không? Đã từng cứu ai? Trị được bệnh gì?"
Vân Trân vừa trả lời, Vương phu nhân liền đặt câu hỏi liên tục.
Vân Trân từng gặp người không nói lý lẽ, nhưng rất ít khi gặp người truy hỏi người ta như pháo đốt như vậy.
Không chỉ nàng, ngay cả quản sự cũng kinh sợ.
"Phu nhân." Lúc này, Vương lão gia không thể nhịn được nữa, quát nhẹ, "Bà đừng cực đoan như thế được không! Vân đại phu do quản sự mời đến, y thuật cao minh. Người ta có lòng tốt tới xem bệnh cho Lân Nhi, bà đừng như vậy mà... Mà..."
Thẩm vấn người ta như kẻ xấu giả danh lừa bịp!. Truyện Lịch Sử
Vương lão gia lắc đầu.
Vương phu nhân thấy vậy, hai mắt càng thêm hồng.
Mắt thấy bà và Vương lão gia sắp cãi nhau, Vân Trân đứng cạnh lên tiếng: "Vương phu nhân, Vương lão gia, hai người không muốn nghe về bệnh tình của Vương tiểu thiếu gia sao?"
Vân Trân vừa dứt lời, người trong phòng đều sửng sốt.
Ngoại trừ quản sự, những người khác đều kinh ngạc nhìn Vân Trân.
Cho dù là Vương lão gia nói chuyện thay nàng cũng chấn động.
Chẳng lẽ nữ đại phu thoạt nhìn nhu nhược này thật sự có cách?
Nhưng bọn họ mời nhiều lão đại phu nổi danh có kinh nghiệm đều bó tay hết cách với bệnh tình của tiểu thiếu gia, như vậy nữ đại phu tuổi còn trẻ này, bản thân thoạt nhìn cũng ốm yếu sao có thể?
Giờ khắc này, trong đầu người Vương gia đều có cùng suy nghĩ.
"Vân đại phu, chẳng lẽ Lân Nhi nhà ta thật sự có thể cứu chữa?" Vương lão gia kích động nhìn Vân Trân, run rẩy hỏi.
Tuy rằng Vương phu nhân bất mãn với cách dùng từ của Vương lão gia, nhưng bà cũng lòng đầy chờ mong mà nhìn Vân Trân.
"Khụ khụ..." Vân Trân che miệng ho vài tiếng, "Không phải ta tự khen mình, nếu hôm nay ta không tới, có lẽ Vương tiểu thiếu gia thật sự không thể cứu chữa. Nếu hôm nay ta đã tới Vương gia, chứng minh mệnh của tiểu thiếu gia vẫn chưa hết!"
Vừa nghe Vân Trân nói như vậy, phu phụ Vương gia ôm chặt nhau, lộ vẻ vui mừng.
Những hạ nhân khác trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Trân thấy thế, hơi sửng sốt, không rõ vì sao bản thân chưa nói câu nào liên quan tới chứng bệnh và cách trị liệu cho Vương tiểu thiếu gia, người Vương gia sao lại vui mừng như vậy?
Thật ra cũng không trách được Vương gia có phản ứng này.
Bởi vì những ngày qua, một tia hi vọng Vương gia cũng không nhìn thấy.
Những đại phu bọn họ bỏ số tiền lớn ra mời đến, những người tự xưng là "diệu thủ hồi xuân", "thần y tái thế", sau khi xem bệnh cho Vương tiểu thiếu gia xong, không một ai dù lừa gạt phu thê Vương gia cũng được, chỉ có Vân Trân chém đinh chặt sắt nói với họ bệnh của Vương tiểu thiếu gia có thể trị khỏi!
Cũng khó trách sau khi nghe Vân Trân nói lời này, bọn họ lại kích động như vậy.
Dù đến cuối cùng Vân Trân có thật sự trị khỏi cho Vương tiểu thiếu gia hay không, ít nhất nàng cho bọn họ hi vọng.
"Vậy Vân đại phu, Lân Nhi nhà ta mắc bệnh gì?" Cao hứng qua, hoàn hồn lại, Vương phu nhân chờ mong nhìn Vân Trân, hỏi.