"Đi đi đi!" Vương Kỳ Lân kéo nàng vào trong. Lão bản khách điếm ra nghênh đón, Vương Kỳ Lân nghênh ngang nói, "Có gì ngon, mang hết lên đây, chuẩn bị thêm mấy gian phòng!"
"Vâng, tiểu thiếu gia, ngài chờ một lát." Lão bản đáp, sau đó sai bọn tiểu nhị chiêu đãi mấy vị khách quý.
Bữa cơm trưa, Vương phu nhân nói nơi này đã rất gần Toại Châu, trước khi trời tối có thể tới nơi.
Toại Châu là địa bàn của Vương gia, phủ đệ của Vương gia ở đó
Chờ vào Toại Châu thành, đoàn người lại nghỉ ngơi, sau đó lên đường tới huyện Lương Khê.
Trong bữa cơm, Vương phu nhân phái người tới Toại Châu thông báo với hạ nhân Vương trạch, bảo họ chuẩn bị.
"Vân đại phu, người không biết đâu, đám yêu tinh trong nhà đó thật là..." Trên bàn cơm, sau khi sắp xếp mọi việc, Vương phu nhân không nhịn được mà lải nhải với Vân Trân.
Có lẽ mấy ngày ở chung, Vương phu nhân và Vân Trân hết sức thân thiết, thậm chí còn hận gặp nhau quá muộn.
Mới đầu, Vương phu nhân đối tốt với Vân Trân là vì nàng cứu Vương Kỳ Lân, là đại ân nhân của Vương gia, nhưng dần dần tiếp xúc, y thuật của Vân Trân, bà thích, vẻ ngoài của Vân Trân, bà thích, tính cách của Vân Trân, bà càng thích.
Sau khi biết Vân Trân còn chưa có hôn ước, bà thậm chí muốn thay Vân Trân làm mai.
Dựa theo nguyên tắc "nước phù sa không chảy ngoài ruộng", Vương Kỳ Lân tuổi còn quá nhỏ, Vương phu nhân liền muốn tác hợp Vân Trân và Vương Quân Ngọc.
Nhưng Vân Trân và Vương Quân Ngọc có ai không thông minh?
Vương phu nhân còn chưa nói ra đã bị họ phát hiện, điều này khiến cả hai có hơi xấu hổ. Vương Quân Ngọc cũng cố gắng tránh tiếp xúc riêng với Vân Trân, miễn cho mẫu thân của mình hiểu lầm.
Sau này, không biết sao bàn tính nhỏ này của Vương phu nhân bị Vương Kỳ Lân phát hiện. Vương Kỳ Lân một khóc hai nháo, Vương phu nhân vì dỗ vị tiểu tổ tông này, lại thấy Vân Trân và Vương Quân Ngọc đều không có ý với đối phương, liền dần dẹp bỏ se tơ hồng cho hai người.
Tuy rằng tâm tư này đã hết, nhưng Vương phu nhân vẫn không định buông tha cho Vân Trân như vậy, bà định nhân dịp Vương gia tế tổ lần này, con cháu Vương gia đều tụ tập ở huyện Lương Khê, sẽ lại tìm mối cho Vân Trân.
Dù sao Vương gia cũng là đại gia tộc.
Thanh niên tài tuấn vẫn phải có.
May mà Vân Trân không biết suy nghĩ của Vương phu nhân, bằng không nàng đâu chịu đi cùng, chỉ sợ bữa cơm này còn ăn chưa xong đã muốn cáo từ.
Cũng vì Vương phu nhân thích Vân Trân, dần dần coi nàng như người một nhà, cho nên chuyện không thể nói với Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc đều kể với Vân Trân.
Ví dụ như về đám tiểu thiếp của Vương lão gia.
Ban đầu vì vấn đề hương khói, Vương phu nhân không quản chuyện Vương lão gia nạp thêm người. Nhưng sau khi sinh Vương Kỳ Lân, Vương phu nhân bắt đầu không vừa mắt với đám nữ nhân hậu trạch.
Đặc biệt là khi bọn họ còn đang ở độ tuổi hoa nở rộ.
Ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt lắc lư trước mặt Vương lão gia, đôi khi còn dùng thủ đoạn với Vương Kỳ Lân.
Điểm này quả thật đụng tới giới hạn của Vương phu nhân.
Bởi vậy sau khi Vương Kỳ Lân được giải độc, đám di nương kia lại trở thành chuyện hàng đầu Vương phu nhân quan tâm.
"Khụ khụ... Mẫu thân, món này rất ngon, người ăn thử đi." Giáp mặt nghe mẫu thân quở trách chuyện phụ thân phong lưu, đối với Vương Quân Ngọc mà nói thật sự là một khảo nghiệm. Cho nên hắn không nhịn được mà ngắt lời Vương phu nhân.