"Tiểu thiếu gia, trời sắp tối rồi, ta muốn đi xem phòng của mình." Vân Trân nói.
Vương Kỳ Lân hơi do dự: "Được, ta dẫn tỷ đi."
Trước khi đi, Vân Trân quay đầu nhìn tòa viện trước mắt.
Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy Vương phu nhân và Lãnh quản gia.
Nhưng vì sao hạ nhân lại phải nói dối?
Là phụng mệnh ai, cố ý ngăn cản người ngoài, không cho vào trong sao?
Nghĩ đến đây, Vân Trân lập tức lắc đầu.
Dù Vương phu nhân và Lãnh quản gia tới đây làm gì, đây đều là chuyện của Vương gia, nàng không nên hỏi đến. Dù sao, việc này không liên quan tới nàng, đương nhiên sẽ không thể liên lụy tới nàng đúng không?
Ngay lúc này, Vân Trân nghĩ như vậy.
Có điều qua cơm chiều, thời điểm chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên có người tới gõ cửa phòng.
Nàng mở cửa, phát hiện Vương phu nhân đang nôn nóng đứng bên ngoài.
"Vương phu nhân?" Vân Trân sửng sốt, "Phu nhân, đã trễ thế này, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ tiểu thiếu gia..."
"Không phải Lân Nhi." Vương phu nhân lắc đầu, nắm tay Vân Trân, "Vân đại phu, làm phiền người lúc này đúng là ngại quá, nhưng hiện tại ta cũng không biết phải tìm ai. Đại phu có thể theo ta tới Tây Sương Viện cứu người được không?"
Cái gì?
Tây Sương Viện?
Cứu người?
Vân Trân ngây ra một lúc.
Nhưng rất nhanh, nàng liền hoàn hồn, gật đầu với Vương phu nhân: "Được, chờ một lát."
Nói xong, Vân Trân xoay người vào phòng, thay y phục, cầm hòm thuốc đặt trên đầu giường, đi theo Vương phu nhân tới Tây Sương Viện.
Lần nữa tới Tây Sương Viện, lần này hoàn toàn thông suốt.
Thời điểm Vân Trân và Vương phu nhân tới, Lãnh quản gia đang canh giữ bên ngoài.
"Phu nhân, Vân đại phu!" Thấy họ tới, Lãnh quản gia vội chạy qua.
"Vào trong rồi nói." Vương phu nhân gật đầu.
Vì thế mấy người vào Tây Sương Viện, hạ nhân phía sau vội đóng cửa lại.
"Vân đại phu, bên trong là sản phụ. Lúc trước nàng ấy trúng độc, e rằng hài tử lúc này... Người nhất định phải giữ cả hài tử và người lớn." Lãnh đại nhân vừa đi vừa nói.
"Ta sẽ cố gắng."
Rất nhanh, nàng và Vương phu nhân vào phòng, Lãnh quản gia canh giữ ở cửa.
"Tiểu thư, tiểu thư, người nhất định phải kiên trì..."
Bọn họ vừa đi vào, liền nghe có nha hoàn bên trong đang la lớn.
Vương phu nhân vừa nghe, lập tức chạy vào.
Nhưng Vân Trân lại bị giọng nói quen thuộc kia làm cho sửng sốt.
Tay nàng cầm hòm thuốc bắt đầu run rẩy.
Sao... Sao có thể?
Vân Trân đứng im một chỗ.
Không, không thể nào!
Nhất định là nàng nghe lầm.
Nàng sao có thể nghe thấy...
"Đại phu, người mau..."
Đúng lúc này, có một nha hoàn từ sau bình phong đi ra. Nàng ấy vốn định kêu đại phu mau lên, kết quả, sau khi nhìn thấy Vân Trân, cũng sợ tới ngây người.
Nàng ấy há miệng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng không thể tin được, nhưng rất nhanh, cảm xúc đó liền biến thành hoảng loạn.
"Vân đại phu, người mau vào đây, phu nhân bên trong sắp không ổn rồi!" Bên trong truyền tới tiếng của Vương phu nhân.
Nhưng Vân Trân vẫn đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm người trước bình phong, tay nắm chặt thành đấm.
"Quả Nhi, ngươi sững sờ ở bên ngoài làm gì? Còn không mau..."
Trong lúc trầm mặc, lại có nha hoàn từ bên trong đi ra. Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Trân, trong mắt nha hoàn kia lộ vẻ nghi hoặc.