Triệu Húc đứng trước cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt.
Gần trong gang tấc, hắn lại không dám tiếp tục đi về phía trước.
Hắn sợ bản thân nghĩ sai, lại thất bại.
Nhưng nỗi băn khoăn này của hắn, Vương phu nhân không biết.
Vương phu nhân tiến lên, gõ cửa phòng Vân Trân, hỏi: "Vân đại phu, người có ở đây không?"
"Khụ khụ khụ..."
Bên trong vang lên tiếng ho, sau đó là giọng nói khàn khàn. Giọng nói kia rất thấp, phải dán tai vào cửa mới có thể nghe được.
Vương phu nhân đẩy cửa đi vào.
Rất nhanh, Vương phu nhân liền mở cửa đi ra, sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
"Vương gia." Vương phu nhân hành lễ với Triệu Húc, "Vân đại phu bị bệnh, sợ rằng không thể bái kiến, mong ngài... Vương gia?"
Vương phu nhân còn chưa nói xong, Triệu Húc đã lướt qua bà đi vào trong phòng: "Vân đại phu cứu vương phi, bổn vương càng nên thăm hỏi."
Dứt lời, hắn đi nhanh về phía bình phong.
"Vương gia?"
Vương phu nhân gọi một tiếng, nhìn Vương Quân Ngọc, cũng đi theo.
Lúc này, Triệu Húc đã vòng qua bình phong, đi đến trước giường.
Màn trắng trước giường rũ xuống, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người nằm bên trong.
"Vương gia, ngài đây là..." Vương phu nhân nhìn Triệu Húc.
Mà Triệu Húc chỉ nhìn chằm chằm màn che rũ xuống kia.
"Vân đại phu." Qua hồi lâu, hắn cong lưng, hai tay ôm quyền với người trên giường, hành lễ, "Tại hạ Triệu Húc, biết Vân đại phu không khỏe, cố ý tới thăm, đồng thời cũng cảm tạ Vân đại phu mấy ngày đã cứu mạng vương phi."
Triệu Húc nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Mọi người đều khó hiểu nhìn Túc vương gia và màn che trước giường.
"Khụ khụ khụ..." Đúng lúc này, sau màn lại vang lên tiếng ho khan, sau đó, một cánh tay trắng nõn vươn ra.
Vương phu nhân thấy vậy, vội chạy tới đỡ.
Màn được vén lên một góc, có một nữ tử sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, dò nửa người ra nhìn Triệu Húc.
"Dân nữ Vân Chân gặp qua Túc Vương." Nàng được Vương phu nhân đỡ, ngồi trên giường hành lễ với Triệu Húc, "Khụ khụ... Dân nữ không khỏe, mong vương gia thứ tội."
Trong phòng ngoại trừ Vương phu nhân, những người khác sau khi nghe Vân Trân nói đều lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Quân Ngọc và Vương Kỳ Lân thật sự kinh ngạc.
Vương Kỳ Lân há mồm, muốn nói gì đó, lại bị Vương Quân Ngọc phát hiện, kịp thời giữ chặt nó.
Vì huynh đệ hai người đứng sau Triệu Húc, cho nên Triệu Húc không hề phát hiện hành động của hai người.
Trên thực tế, hắn lúc này không có cách nào băn khoăn nhiều như vậy.
So với ánh mắt kinh ngạc của huynh đệ Vương gia, sắc mặt Triệu Húc là không thể tin được, không dám tin, đồng thời là sự tuyệt vọng đến không hít thở được.
"Vân... Chân? Là hai chữ nào?" Nửa ngày sau, Triệu Húc mới tìm về giọng nói của mình, hỏi.
Đại phu tự xưng là Vân Chân kia cúi đầu, như nhìn thấy khách quý, vô cùng căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Húc.
Nàng trả lời: "Vân trong đám mây, Chân trong thật giả."
Vân trong đám mây, Chân trong thật giả?
Thật thật giả giả...
Rốt cuộc là thật, hay là giả?