Cuối cùng, nàng gọi nha hoàn hầu hạ trong viện tới, bảo nàng ấy giả trang thành mình.
Cũng may nàng đi trước một bước, bằng không khẳng định sẽ trực tiếp đụng mặt Triệu Húc.
Nếu gặp Triệu Húc...
Vậy những gì nàng làm trước khi rời đi đều uổng phí.
"Khụ khụ khụ khụ..." Nghĩ đến đây, Vân Trân lại ho khan.
Lúc trước, trong lòng nàng có lẽ tồn tại chút hi vọng.
Nhưng cái hôm giải độc cho Liễu Trản Anh, nàng bắt mạch cho nàng ấy, Liễu Trản Anh thật sự có thai.
Nếu Liễu Trản Anh thật sự có thai, vậy nàng ấy đang hoài hài tử của Triệu Húc.
Một khi đã vậy, nàng cần gì phải xuất hiện lần nữa?
Trân Nhi vốn không nên tồn tại ở thế giới này.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Tiếng ho khan lại vang lên.
...
Lộc cộc, lộc cộc.
Xe ngựa chở đoàn người Túc Vương phủ rời khỏi thành Toại Châu.
Giờ phút này, trong xe ngựa có ba người, lần lượt là Liễu Trản Anh, nha hoàn Nhạn Bắc và Quả Nhi.
Sau khi tới thành Toại Châu, thích khách đuổi giết phía sau đột nhiên biến mất, hơn nữa thành chủ thành Toại Châu còn phái người hộ tống họ tới Quán Châu, hiện tại bọn họ có thể yên tâm lên đường, không cần lo thích khách sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nhạn Bắc thêm một cái gối sau eo Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh ngồi dậy.
"Nương nương, có gì phân phó sao?" Nhạn Bắc hỏi.
Liễu Trản Anh lại nhìn Quả Nhi.
"Nương nương?" Quả Nhi hoảng loạn nhìn nàng ấy.
Liễu Trản Anh nhíu mày: "Quả Nhi, có phải ngươi có chuyện gì gạt bổn vương phi không?"
"Nương nương, nương nương, không có, nô tỳ làm sao có việc dám gạt nương nương? Người có phải..." Quả Nhi vội quỳ xuống.
"Đủ rồi!" Liễu Trản Anh giơ tay ngắt lời nàng ta, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta một lần, "Tốt nhất là không có."
Chỉ mong khi ấy nàng thần chí không rõ, cảm giác không thoải mái kia chỉ là ảo giác!
Quả Nhi cúi thấp đầu.
...
Triệu Húc ngồi trong xe ngựa phía trước.
Giờ phút này, hắn nghi hoặc nhíu mày.
Chẳng lẽ thật sự sai sao?
Nhưng... Nhưng...
Khóe miệng Triệu Húc giật giật.
Vì sao khi nãy ở Vương gia luôn khiến hắn cảm thấy không thoải mái?
Đột nhiên, Triệu Húc gọi: "Ám Thất."
"Chủ tử." Ám Thất cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.
Hắn cho rằng Triệu Húc sẽ có chuyện phân phó, nhưng hắn đợi một lúc, Triệu Húc lại nói "Không có gì", cho hắn lui xuống.
Ám Thật ngây ra.
Ám vệ chấp hành nhiệm vụ, không thể hỏi vì sao.
"Vâng." Ám vệ đáp, sau đó lui ra.
Trong xe ngựa, Triệu Húc giơ tay xoa cung mày, ánh mắt trở nên thống khổ.
Trân Nhi, nàng rốt cuộc ở đâu? . Truyện Đam Mỹ
Chẳng lẽ thật sự như nàng nói, từ đây giang hồ không gặp nhau nữa sao?
...
Triệu Húc đón Liễu Trản Anh đi.
Bên Vương gia cũng nhận được thư của Vương lão gia gửi tới, nói chuyện tế tổ ở huyện Lương Khê đã chuẩn bị xong. Nếu sức khỏe Vương Kỳ Lân không có vấn đề thì có thể khởi hành.
Sau khi nhận được thư, Vương phu nhân liền chỉ huy người bên dưới thu dọn hành lý.
Chuẩn bị xong, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Vương gia tới huyện Lương Khê để tổ, người ngoài như Vân Trân vốn dĩ không nên tham gia. Nhưng trong thư Vương lão gia có nói ở huyện Lương Khê có một linh tuyền, ngâm ở đó, rất có lợi với người bị bệnh.
Sau khi nghe nói, Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân dù thế nào cũng bắt Vân Trân đi cùng.
Vân Trân không từ chối được, đành đi theo.
...
Đi đường khoảng tám chín ngày, bọn họ cuối cùng cũng tới huyện Lương Khê.