Vân Trân nghe xong, không dám trì hoãn, gấp gáp nhanh chân.
Đến khi nàng chạy tới tổ trạch Vương gia, ngoài sân viện, người Vương gia đứng đầy. Tam thúc công đã được nâng vào trên giường, bên cạnh sớm đã có một đại phu tới trước, vừa bắt mạch cho Tam thúc công.
"Đại phu, sao rồi?" Có một ông lão lập tức hỏi.
Đại phu nhìn người nọ, hổ thẹn lắc đầu.
"Sư phụ! Sư phụ ta tới rồi!" Đúng lúc này, Vương Kỳ Lân không biết từ đâu chui ra nắm tay Vân Trân, hét lớn với người bên trong.
Lập tức, người ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn nàng.
"Lân Nhi, cháu không được hồ nháo!" Có người thấy Vân Trân là nữ tử trẻ tuổi, không tin vào y thuật của nàng, liền mắng Vương Kỳ Lân.
"Cháu không hề hồ nháo! Sư phụ cháu là thần y, rất lợi hại! Mọi người không hiểu thì đừng nói bừa." Vương Kỳ Lân trừng mắt nhìn người nọ.
"Tài Phú, đây là chuyện gì?" Lúc này, ông lão lúc trước, cũng chính là nhi tử của Tam thúc công lên tiếng hỏi Vương lão gia.
Vương lão gia còn chưa kịp trả lời, Vương phu nhân đã giành trước: "Đại bá, đây chính là đại phu giải độc cho Lân Nhi bọn cháu từng kể. Lân Nhi và Vân đại phu có duyên, sau khi về thành Toại Châu, nó đã bái Vân đại phu làm sư phụ."
Nghe Vương phu nhân nói, những người biết chuyện của Vương Kỳ Lân đều kinh ngạc, dường như không dám tin nữ đại phu xinh đẹp trẻ tuổi này lại có y thuật cao minh như thế.
"Đại bá, người tin tưởng phu thê bọn cháu một lần đi. Sức khỏe Tam thúc công không thể chậm trễ." Vương lão gia nói.
Ông lão được họ gọi là "Đại bá" nghe xong, hơi do dự, lui sang bên cạnh, mời Vân Trân vào xem bệnh cho Tam thúc công.
"Có thể trị khỏi không? Nhìn trẻ tuổi như vậy!"
"Đúng thế! Ngay cả La đại phu cũng không có cách. Phải biết rằng tổ tiên của La đại phu là ngự y."
"Nhìn có vẻ không thể chữa được... Hay là gạt người..."
Người đứng trong viện tốp năm tốp ba ghé vào nhau thì thầm.
Bọn họ tự cho mình đã rất nhỏ tiếng, nhưng mọi người đều có thể nghe.
Vương Kỳ Lân nghe bọn họ nghi ngờ sư phụ của mình, liền quay đầu trừng mắt: "Các ngươi biết cái gì? Sư phụ ta rất lợi hại! Nàng ấy là đại phu lợi hại nhất trên đời này! Nếu ngay cả nàng ấy cũng trị không hết, vậy trên thế gian này không ai có thể trị!"
Nghe Vương Kỳ Lân rống lớn, có người xấu hổ quay đầu, có người thì không tin mà muốn tìm nó lý luận.
Trong phòng cũng chen đầy.
Mọi người nhìn Vân Trân chằm chằm, xem nàng có cách nào chữa khỏi cho Tam thúc công không.
Bọn họ chỉ ôm hoài nghi, bế tò mò, cho rằng Vân Trân sẽ thi triển phép thần thông gì đó. Nhưng việc Vân Trân làm thật sự khiến họ thất vọng.
Bởi vì Vân đại phu chỉ mượn một cây ngân châm chỗ vị La đại phu kia, đâm vài huyệt vị trên đầu ông lão. Nàng không hề có động tác nào khác, chỉ làm vậy rồi rút tay về, đứng dậy, trả ngân châm cho La đại phu.
"Cô... Đại phu, như vậy ổn không?" Đại bá Vương gia kinh ngạc nhìn Vân Trân.
"Ừ." Vân Trân lấy khăn ra lau tay, "Ông lão tuổi đã lớn, sau này cần phải tĩnh dưỡng, đừng quá bận rộn."
"Nhưng... Nhưng..." Đại bá Vương gia còn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, không biết ai nói một câu "Tỉnh rồi".
Mọi người quay đầu, nhìn thấy Tam thúc công vốn nhắm nghiền hai mắt thật sự tỉnh lại.