Vân Trân về phòng thu dọn đồ đạc.
"Sư phụ, chủ bộ kia đúng là quá đáng. Người đừng lo lắng, ta đã phái người về báo với mẫu thân." Vương Kỳ Lân đi theo, nói.
Vân Trân dừng lại, giơ tay xoa đầu nó: "Ngươi mới đừng lo lắng, vi sư không sao. Trước đây ngươi cũng đã gặp Túc Vương, biết ngài ấy không phải người không nói đạo lý..."
"Ai biết Túc Vương kia là người thế nào? Có thể nuôi ra nô tài như vậy, chủ tử có chỗ nào tốt đẹp?" Vương Kỳ Lân bất mãn nói.
"Lân Nhi." Vân Trân nhíu mày.
"Được rồi được rồi, sư phụ đừng giận, ta không nói là được."
Vân Trân không tán đồng mà nhìn nó.
Lúc này, bên ngoài lại thúc giục, Vân Trân xoay người tiếp tục thu dọn hòm thuốc.
Rất nhanh, hòm thuốc đã thu dọn xong.
Vân Trân đến bên cạnh gỡ mũ có rèm treo trên tường xuống.
"Sư phụ, để đồ nhi cầm cho người." Vương Kỳ Lân ân cần cầm hòm thuốc.
Vân Trân cười lắc đầu, không nói gì thêm, xoay người ra ngoài.
"Chậm như vậy." Vân Trân đi ra, Ngô chủ bộ kia sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, "Mau đi thôi, mạng người quan trọng!"
Nói rồi, ông ta muốn bắt Vân Trân, bị tiểu nhị y quán chắn lại.
"Ngô chủ bộ, tự ta có thể đi."
Ngô chủ bộ phất tay, xoay người ra ngoài trước.
Trước cửa sớm đã có xe ngựa chờ.
"Sư phụ, đồ nhi đi cùng người." Sau khi đưa hòm thuốc cho Vân Trân, Vương Kỳ Lân nói.
"Không cần." Vân Trân lắc đầu, "Về nói với Vương phu nhân, bảo bà ấy đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở về."
"Nhưng..."
"Được rồi! Cần phải đi, còn muốn nói gì nữa! Vương phi có thân phận gì, nếu trì hoãn trị liệu, thứ dân như các ngươi có bao nhiêu mạng chôn cùng vương phi? Còn không mau lên!" Vương Kỳ Lân còn muốn nói gì nữa, Ngô chủ bộ đã gào lớn.
Vương Kỳ Lân trừng mắt liếc nhìn ông ta.
Ngô chủ bộ nổi giận, giơ tay lên cao.
"Chủ bộ đại nhân, không phải vội chữa trị cho vương phi sao? Nên lên đường rồi." Đúng lúc này, giọng của Vân Trân vang lên, nàng đã lên xe ngựa, nhàn nhạt nhìn ra ngoài, "Nếu chủ bộ đại nhân trì hoãn việc cứu chữa vương phi, dù chủ bộ đại nhân có bao nhiêu cái mạng cũng không đền nổi."
"Ngươi..." Ngô chủ bộ vừa nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn Vân Trân.
Chẳng qua, cố kỵ Vân Trân là đại phu, người ở vương phủ còn chờ nàng cứu mạng, ông ta không dám chậm trễ.
Ngô chủ bộ phất ống tay áo, xoay người lên xe ngựa phía trước.
"Sư phụ, bảo trọng, đồ nhi sẽ nhanh chóng tới thành Quán Châu đón người về." Ngoài xe, Vương Kỳ Lân gọi.
"Về đi." Vân Trân phất tay.
...
Xe ngựa đi xa dần.
"Trước đây nghe nói Túc vương gia là người tốt, không ngờ thuộc hạ lại ác liệt như vậy."
"Dù sao người ta cũng là quan lão gia, dù là người tốt thế nào, thứ dân như chúng ta ở trước mặt bọn họ chẳng đáng là gì."
"Không biết Vân thần y đi chuyến này có thể bình an trở về không?"
"Phi phi phi, nói cái gì đấy! Người tốt sẽ có hảo báo, Vân thần y tốt như vậy, khẳng định sẽ được trời cao chiếu cố..."
Vương Kỳ Lân nghe bá tánh xung quanh nghị luận, hai tay nắm chặt thành đấm.
Sư phụ, ta chắc chắn sẽ đón người về!