"Tích Tuyết, ngươi đứng ở cửa Bạc Liễu Viện làm gì? Còn không mau đi với ta. Nếu để nha hoàn của vương phi nhìn thấy, lại mắng chúng ta." Ngay lúc này, ở chỗ ngoặt có một thiếu nữ đi tới.
Thiếu nữ kia mặc bộ xiêm y màu hồng, trông rất đáng yêu.
"Ta đang tìm Hắc đại nhân." Thiếu nữ tên Tích Tuyết nói.
Tích Tuyết nói xong, thiếu nữ áo hồng lúc này cũng chú ý tới Vân Trân bên cạnh.
"Đây là ai?" Thiếu nữ áo hồng nghi hoặc nhìn Vân Trân, "Sao Hắc đại nhân lại đồng ý để ngươi ôm nó?"
Vân Trân không nói gì.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng sờ đầu đầu Hắc đại nhân, Hắc đại nhân nằm trong lòng nàng, thoải mái kêu "Meo"
"Người đó là ai? Sao lại không nói gì?" Thiếu nữ áo hồng tên Nguyên Hương hỏi Tích Tuyết.
"Ta cũng không biết." Tích Tuyết nhỏ giọng nói. Trả lời xong, nàng sợ hãi nhìn Vân Trân, "Xin hỏi, có thể giao Hắc đại nhân cho ta không. Ta là tỳ nữ chiếu cố Hức đại nhân."
"Meo." Hắc đại nhân nằm trong lòng nàng, ngáp một cái.
Vân Trân nhéo lỗ tai nó, gạt bỏ hoài niệm, giao Hắc đại nhân cho tỳ nữ tên Tích Tuyết.
"Đa tạ." Tích Tuyết hành lễ, sau đó kéo Nguyên Hương đứng cạnh còn đang đánh giá Vân Trân rời khỏi viện của Liễu Trản Anh.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn hai người một mèo xa dần.
Rốt cuộc đã gặp ở đâu?
Vân Trân nghi hoặc.
"Vân thần y, vương gia của chúng ta mời người vào trong." Nguyên Bảo vào trong thông báo quay lại, nói với Vân Trân.
Vân Trân lần nữa cầm hòm thuốc lên, gật đầu với Nguyên Bảo, nâng bước đi vào Bạc Liễu Viện trước mặt.
Xuyên qua hoa viên, Vân Trân vào phòng Liễu Trản Anh.
Trong phòng, nàng nhìn thấy Liễu Trản Anh sắc mặt trắng bệch cùng Triệu Húc chờ bên cạnh.
Triệu Húc nhìn Vân Trân từ xa đi tới, lập tức cảm thấy thân ảnh kia khiến người ta đập loạn nhịp. Nhưng rất nhanh, hắn miễn cưỡng kìm nén sự nghi hoặc đó, ép bản thân không được nghĩ tới phương diện kia.
Dù sao khi còn ở Vương gia, hắn đã gặp "Vân đại phu".
Cho nên, tuyệt đối không thể là nàng.
"Thảo dân gặp qua vương gia." Vân Trân khàn giọng hành lễ với Triệu Húc.
Vân Trân vừa dứt lời, Nguyên Bảo đứng bên cạnh nhìn nàng một cách kỳ quặc.
Thì ra có thể nói chuyện.
"Vân đại phu, không cần đa lễ." Triệu Húc duỗi tay, "Còn nhờ Vân đại phu xem cho vương phi."
"Vâng." Vân Trân thấp giọng.
Sau khi hành lễ lần nữa, nàng gỡ hòm thuốc trên vai xuống, ôm đến mép giường Liễu Trản Anh, đặt hòm thuốc lên ngăn tủ, sau đó ngồi vào ghế đẩu đặt trước giường Liễu Trản Anh, duỗi tay bắt mạch cho nàng ấy.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không gỡ mù có rèm che trên đầu xuống.
"Vân đại phu, vương phi nhà ta sao rồi?" Chờ Vân Trân rút tay về, nha hoàn Nhạn Bắc canh giữ bên cạnh không nhịn được mà hỏi.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn Vân Trân.
Vân Trân đứng dậy, gật đầu với Nhạn Bắc, sau đó nhìn Triệu Húc.
"Vương phi thế nào?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân cúi đầu, đáp: "Tình hình còn hung hiểm hơn thảo dân đoán trước. Chỉ sợ thai nhi trong bụng..."
Nữ tử mang thai trong khoảng thời gian này hung hiểm nhất.
Đầu tiên Liễu Trản Anh lặn lội đường xa, kiên trì từ kinh thành theo Triệu Húc tới đất phong Quán Châu, sau đó lại bị đuổi giết, chịu kinh hách, lại trúng độc.
Trúng độc lần đó là nguy hiểm nhất.