Nói tới đây, oán hận chôn giấu tận đáy lòng như mở ra.
"Ngươi có biết không, thứ ta chán ghét nhất chính là bộ dáng này của ngươi! Từ nhỏ đến lớn, luôn là 'Quả Nhi, đừng làm cái này' 'Quả Nhi, đừng làm cái kia', thái độ muốn tốt cho ta. Mọi người đều là nô tỳ, dựa vào đâu mà ngươi tới chỉ huy ta, ra lệnh cho ta? Mọi người đều là nô tỳ, dựa vào đâu ngươi có thể được nhiều người như vậy chú ý, mà ta chỉ là một nô tỳ đê tiện! Đầu tiên là Xuân Miêu, sau đó là vương gia và Ngụy thiếu hiệp, kế tiếp là Đức Phi và Bích Diên, ngay cả Thái Tử, bệ hạ... Bọn họ đều chú ý tới ngươi! Mọi người xuất thân như nhau, dựa vào đâu bọn họ lại đối đãi với ngươi khác biệt? Dựa vào đâu ngươi có thể đi theo Tôn đại phu học y thuật? Dựa vào đâu mà ta không được? Ta là nô tỳ ti tiện sao? Tại sao ta luôn trung thành tận tâm hầu hạ vương gia, nghe Đức Phi nương nương an bài nhưng vẫn không được họ tín nhiệm? Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì? Ngươi nói xem dựa vào đâu chứ? Ta không nghĩ ra, ta thật sự nghĩ không ra! Ta không cam lòng, không cam lòng vĩnh viễn làm cái bóng của ngươi, ánh mắt đầu tiên của người khác luôn nhìn về phía ngươi!"
Những lời này có lẽ đã chôn giấu trong lòng Quả Nhi rất nhiều năm.
Lâu đến mức sau khi nàng ta nói ra tất cả, cả người như được giải thoát.
Hiện tại nàng ta chẳng sợ gì cả.
Nàng ta đã bị Vân Trân nắm lấy nhược điểm.
Nếu Vân Trân đem chuyện nàng ta hạ độc mưu hại vương phi nói với vương gia, vậy nàng ta chắc chắn sẽ chết.
So với ngồi chờ chết, còn không bằng tranh đua một lần!
Nàng ta luôn muốn nói ra tất cả nỗi oán hận, luôn muốn xem dáng vẻ khiếp sợ của nàng.
Tuy giờ phút này nàng đội mũ có rèm khiến Quả Nhi không thể nhìn rõ sắc mặt của nàng.
Nhưng Quả Nhi tin, nàng khẳng định rất khiếp sợ.
Dù sao, nàng ta biết Vân Trân luôn mềm lòng.
"Cho nên, đây là lý do ngươi hại ta?" Vân Trân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Quả Nhi.
"Chẳng lẽ nhiêu đây không đủ trở thành lý do sao?" Quả Nhi cười lạnh, "Rõ ràng chúng ta đều là nô tỳ ti tiện, thậm chí so với ta, ngươi còn ti tiện hơn. Ít nhất ta còn có người thân, còn ngươi thì sao? Người thân của ngươi không cần ngươi, trực tiếp bán ngươi vào Ninh Vương phủ. Tính ra, ngươi đáng lẽ nên sống hèn mọn hơn ta mới phải. Nhưng bắt đầu từ Thanh Lương sơn trang, ngươi đã không ngừng được chủ tử chú ý. Bây giờ nhìn lại, ta thật sự không cam lòng."
Không cam lòng ngươi may mắn hơn ta.
Không cam lòng ngươi có được những thứ ta tha thiết mơ ước, lại không quý trọng.
Không cam lòng nhìn vương gia lưu luyến si mê ngươi.
Ngươi có xuất thân gì?
Ngươi chẳng qua là một kẻ bị bán vào Ninh Vương phủ, dựa vào đâu mà có thể có được trái tim của vương gia?
Ngươi có gì tốt?
Xinh đẹp sao?
Nhưng hạ nhân trong vương phủ có rất nhiều người đẹp hơn ngươi.
Thông minh hơn người?
Luận thông minh, rất nhiều người còn thông minh hơn ngươi.
Biết thức thời?
Không! Dưới bầu trời này, mọi người đều biết thức thời hơn ngươi.
Hay là... Thiện lương?
Ha.
Đừng đùa.
Tay của ngươi đã dính máu của biết bao người.
Cho nên ta thật không rõ, ngươi dựa vào đâu mà lọt vào mắt xanh của vương gia? Dựa vào đâu mà ngài ấy vì ngươi, từ bỏ nhiều như vậy?
Ngươi chẳng qua vốn là một tiện tì nhỏ bé của Ninh Vương phủ mà thôi.
Không cam lòng.
Không nghĩ ra.
Dần dần biến thành tâm ma.
Vân Trân nhìn Quả Nhi.
"Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy ngươi có lẽ mãi mãi cũng không hiểu được nguyên nhân thật sự." Nàng chậm rãi nói.