"Vương gia ngài xem, Trân Nhi tỉnh rồi!" Sau đó, lại một giọng nói hơi chanh chua vang lên.
"Trân Nhi? Trân Nhi nàng tỉnh rồi sao? Trân Nhi, Trân Nhi..."
Vân Trân chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, đầu gối vào chân Triệu Húc. Nguyên Bảo và một người trông giống đại phu đứng bên cạnh, kinh hỉ nhìn nàng.
"Phu nhân tỉnh rồi." Đại phu duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng, sau đó hành lễ với Triệu Húc, có người dẫn ông ta ra ngoài.
"Trân Nhi? Trân Nhi." Triệu Húc ôm nàng vào lòng, tựa đầu vào vai nàng, "Nàng cuối cùng đã tỉnh, đúng là dọa ta chết mất. Nguyên Bảo, mau đi lấy thuốc đã nấu mang tới đây."
"Vâng." Nguyên Bảo đáp, xoay người rời đi.
Rất nhanh, Nguyên Bảo trở về, trong tay bưng một chén thuốc.
Triệu Húc nhận lấy, muốn đích thân đút Vân Trân.
"Uống thuốc, thân thể nàng mới có thể khỏe lại." Nói rồi, Triệu Húc để nàng dựa vào lòng mình, đút nàng từng muỗng.
Khi đó Vân Trân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không có sức lực đẩy Triệu Húc ra, có điều thời điểm thuốc vào trong miệng, nàng mơ hồ cảm thấy mùi thuốc có chỗ kỳ lạ, hình như bỏ thêm gì đó.
Nhưng nàng thật sự không chấp nhận nổi sự khó chịu khi mất đi phán đoán ngày thường.
Triệu Húc kiên nhẫn đút nàng uống thuốc. Uống được một nửa, dạ dày Vân Trân cuồn cuộn, nghiêng đầu sang một bên, không muốn uống nữa.
Triệu Húc dừng lại, kiên nhẫn dỗ nàng.
Dỗ một lúc, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, không còn kháng cự như nãy, hắn liền tiếp tục đút thuốc cho nàng "Trân Nhi, nghe lời, uống hết chén thuốc... Chỉ có uống thuốc, nàng và... Hai người mới có thể khỏe lên... Ta không thể lại mất đi nàng, một chút nguy hiểm cũng không thể..." . ngôn tình tổng tài
Có lẽ lời nói chân thành của hắn làm Vân Trân xúc động.
Vân Trân chậm rãi nhắm mắt, mở miệng. Triệu Húc vui vẻ đút thuốc vào.
Vất vả lắm mới uống hết chén thuốc.
Triệu Húc gác chén không lên khay của nha hoàn, lại nhận khăn, cẩn thận lau khóe miệng Vân Trân. Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn.
Vân Trân uống thuốc xong, lại thiếp đi.
Triệu Húc ngồi ở mép giường nhìn nàng chằm chằm một lát, mới đứng dậy sang cách vách.
Qua phòng cách vách, hắn cẩn thận hỏi đại phu tình hình của Vân Trân, đại phu trả lời đúng sự thật.
Triệu Húc nghe xong, im lặng rất lâu.
"Vương gia, y thuật của thảo dân không cao, thật sự là..." Đại phu nói.
Triệu Húc lắc đầu, gọi Nguyên Bảo vào, tiễn đại phu đi.
Sau khi đại phu lui xuống, Triệu Húc ngồi trong phòng.
Niềm vui khi Vân Trân tỉnh lại dần biến mất, trên mặt lộ nét ưu sầu.
Rất nhanh, hắn lần nữa đứng dậy, đến án thư, lấy giấy bút ra, ngồi xuống viết một phong thư. Viết xong, hắn gọi "Ám Thất".
Dứt lời, Ám Thất xuất hiện.
Triệu Húc giao thư cho Ám Thất: "Phái người đưa bức thư này, bắt buộc phải tìm được Độc Thủ Y Tiên tiền bối trong vòng một tháng."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Ám Thất nhận thư, đáp.
Sau khi Ám Thất rời đi, Triệu Húc định về phòng xem Vân Trân.
Lúc này, có hạ nhân tới báo, nói vương phi và tẩu tử Liễu gia đang ở ngoài Hàn Lan Viện, muốn cầu kiến hắn.
"Phái người đi nói ban đêm gió lớn, vương phi không khỏe, bảo nàng ấy về đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói." Triệu Húc nhíu mày. Nói xong, không màng hạ nhân thế nào, hắn nâng bước vào phòng ngủ bên cạnh.