Nàng càng sợ vứt bỏ tất cả để sinh hài tử này ra, lại không có được một hài tử khỏe mạnh.
Vui sướng, hi vọng, chờ mong, tra tấn cùng khổ tận cam lai, lại là bắt đầu mất đi.
Nàng không muốn tra tấn Triệu Húc thêm một lần, không muốn hài nhi trong bụng lại tra tấn Triệu Húc thêm một lần.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Triệu Húc sẽ không để nàng đi, càng sẽ không để nàng xóa sạch thai nhi trong bụng.
Là một đại phu y thuật cao minh, nàng đương nhiên có rất nhiều cách xử lý thai nhi khi Triệu Húc không biết.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt chờ mong của Triệu Húc dành cho sinh mệnh mới này, nàng rất khó ra tay được. Huống chi, nàng đã mất đi một đứa. Cho dù hài tử kia tới quá đột ngột, mãi đến lúc mất Vân Trân mới biết nó từng tới thế giới này. Nhưng hài tử lần này lại khác.
Hài tử này đến tại thời điểm nàng tỉnh táo, biết sự tồn tại của nó.
Điều này khiến nàng làm sao có thể tự mình kết thúc tính mạng thai nhi trong bụng?
Nàng rất mâu thuẫn.
Từ khi biết có sự tồn tại của đứa nhỏ này, nàng liền rơi vào mâu thuẫn, khủng hoảng, không biết phải làm sao, đồng thời trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ lạ khác.
Trong bụng nàng... Có một hài tử sao?
Cảm giác này...
Hoàn toàn khác với lần đầu mơ màng hồ đồ.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên Vân Trân có cảm giác như vậy.
"Trân Nhi, ở lại đi." Triệu Húc ôm nàng vào lòng, "Để ta chăm sóc mẫu tử các nàng. Ở lại bên cạnh ta, những chuyện khác nàng không cần xen vào, ta sẽ thay nàng xử lý tất cả. Ta sẽ cho nàng danh phận, cho hài tử tương lai của chúng ta danh phận, ta muốn cưới nàng làm thê tử của ta."
Những lời buổi sáng nói với Liễu Trản Anh và Chiến Sơn Hà, bây giờ hắn nói lại với Vân Trân.
"Cái gì?" Vân Trân mở lớn hai mắt.
Triệu Húc ôm nàng thật chặt.
Thật ra ý niệm này từ sớm đã có.
Nhưng lúc trước, quan hệ giữa họ quá căng thẳng, hắn lại giận nàng bỏ đi, cho nên không hề nói ra. Hiện tại, Vân Trân có hài tử của hắn, hắn cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất.
Triệu Húc cọ cằm trên đầu Vân Trân.
"Ta biết nàng lo vương phi và A Dần. Quan hệ giữa ta và nàng ấy rất phức tạp, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ. Nhưng ta có thể cam đoan với nàng, nàng ấy tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại giữa chúng ta. Còn về A Dần, ta sẽ nuôi nấng nó thật tốt, sẽ không bạc đãi nó. Người ta sợ hãi trước nay chỉ có nàng...."
Sợ nàng còn muốn bỏ đi.
Sợ nàng không muốn hài tử của chúng ta.
Sợ nàng...
Không biết từ khi nào, nàng đã trở thành nỗi uy hiếp của ta.
Có lẽ từ khoảnh khắc ta yêu nàng.
Hoặc có lẽ ngay trời tuyết đó, thời điểm ta xuống xe ngựa, lần đầu nhìn thấy nàng trên nền tuyết. Từ giây phút đó, vận mệnh đã chú định ta không thể yêu được người khác.
Triệu Húc ôm nàng, thì thầm bên tai rất nhiều.
Ví dụ như tên của hài tử.
Nếu là nam hài thì đặt tên gì.
Nếu là nữ hài thì đặt tên gì.
Còn nữa, khi nào hắn sẽ cưới nàng?
Còn cả sính lễ.
Đến lúc đó sẽ mời ai? Nàng muốn mời ai?
Có những người ở quá xa, có lẽ không mời được, nhưng phụ nàng nên tới, ông ấy là trưởng bối, sẽ chủ trì hôn lễ cho họ.
Còn cả người Vương gia ở huyện Lương Khê.
Triệu Húc nhớ quan hệ giữa Trân Nhi và họ cũng rất thân thiết.