Ba ngày sau, sau khi đồ trong cung ban thưởng tới Quán Châu đã chuẩn bị đầy đủ, Tử Thị được hộ vệ hộ tống, đoàn người xuất phát từ kinh thành.
Thời điểm đoàn xe rời khỏi kinh thành năm dặm, phía trước bỗng có mấy người cản đường. Hộ vệ bẩm báo Tử Thị, Tử Thị xuống xe, phát hiện người đi đầu thế mà là Liễu Minh Cẩn.
Liễu Minh Cẩn cười nói: "Thanh Hiếu huyện chúa, ta được bệ hạ khẩu dụ, ân chuẩn ta đi theo bảo vệ Thanh Hiếu huyện chúa tới Quán Châu."
...
Người trong thành Quán Châu không hề hay biết có một đội ngũ đang từ kinh thành xuất phát tới Bắc địa.
Vân Trân vốn định ngầm điều tra nguyên nhân cái chết của Quả Nhi.
Nhưng hiện tại, người nàng có thể dùng quá ít, không giống trước đây mượn dùng trạm gác ngầm của U Minh giáo. Nơi này còn là thành Quán Châu, là địa bàn của Triệu Húc, cho nên rất nhanh, Triệu Húc biết được Vân Trân đang bí mật điều tra lý do Quả Nhi chết.
Triệu Húc hoàn toàn không biết mâu thuẫn giữa nàng và Quả Nhi, nên chỉ nghĩ Vân Trân không bỏ được tình cảm tỷ muội.
"Nàng sai người điều tra trát lạc, đã có tin tức."
Hôm nay, Vân Trân đang ngồi bên cửa sổ bắt mạch cho mình, Triệu Húc đẩy cửa đi vào, nói với nàng.
Gần đây, nàng nôn nghén ngày càng nghiêm trọng, đồng thời bản thân cũng biết rõ cơ thể đã cố hết sức, do vậy chỉ cần có thời gian, nàng đều sẽ tự bắt mạch, nghĩ cách ứng đối.
Nếu mang thai và ở lại Túc Vương phủ đã trở thành sự thật, vậy nàng nên nghĩ xem còn cách nào giúp bản thân sống lâu hơn mấy tháng, thuận lợi sinh hạ hài nhi trong bụng hay không.
Đến lúc đó, dù nàng không sống được, cũng có thể để lại cho Triệu Húc một đứa con, hắn sẽ không thương tâm quá độ.
Nhưng Vân Trân không ngờ nhanh như vậy Triệu Húc đã biết nàng đang điều tra nguyên nhân cái chết của Quả Nhi, hơn nữa còn biết "trát lạc".
"Nàng cảm thấy mình có thể giấu giếm được ta sao?" Triệu Húc thấy nàng hoảng hốt, không nhịn được mà duỗi tay xoa nhẹ mũi nàng.
Vân Trân quay đầu, muốn tránh đi, Triệu Húc đã chạy tới ôm lấy nàng.
Không biết vì sao, gần đây Triệu Húc luôn không khống chế được mà muốn ôm nàng.
Không biết có phải vì nàng đang mang thai hay không, hắn luôn cảm thấy mùi hương trên người nàng ngày càng dễ người, có cảm giác tắm gội dưới ánh mặt trời.
"Thiếp cũng không nghĩ mình có thể giấu được vương gia." Vân Trân cúi đầu, đáp.
"Ta thật sự muốn cưới nàng ngay bây giờ." Triệu Húc ôm nàng, cằm cọ cọ trên vai. Cảm nhận thân thể Vân Trân cứng đờ, trong mắt hắn xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, cười nói, "Có điều, ta tôn trọng ý kiến của nàng. Nàng nói chờ hài tử chào đời lại nói những việc này, vậy chờ hài tử chào đời rồi nói. Dù sao lần này ta đã bắt được nàng, nàng đừng hòng đào tẩu."
Nói xong, Triệu Húc tựa đầu vào cổ nàng, chờ nàng trả lời.
Nhưng rất hiển nhiên, mỗi lần hắn nhắc tới "tương lai", Vân Trân luôn theo bản năng lảng tránh.
Đối với phản ứng này của nàng, hắn rất khổ sợ.
Nhưng dù khổ sở, hắn cũng không lo sợ, đúng như hắn đã nói, lần này hắn sẽ giữ Vân Trân thật chặt, sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để đào tẩu.
"Vừa rồi không phải vương gia đang nói chuyện trát lạc sao?" Nửa ngày sau, giọng nói mềm nhẹ của Vân Trân vang lên.
"Đúng vậy, là về trát lạc." Triệu Húc thấy nàng nói sang chuyện khác, cũng không ép buộc, liền kể nàng nghe tin tức hỏi thăm ra.