Núi Tuy Cổ cằn cỗi lại gian khổ, bởi vậy cuộc sống của người Nhung không quá tốt. Phong tục tập quán cũng khác với người Vân Hán Quốc, ví dụ như ăn mặc, binh khí ngày thường thích dùng.
Người Nhung thích dùng đao, đại đao.
Tạo hình đại đao cổ xưa thô ráp cồng kềnh, ở chuôi đao thường quấn thêm lông thú, có khác biệt rất lớn với vũ khí Vân Hán Quốc sử dụng.
Vừa nhìn liền có thể nhận ra.
Mà đại đao mười mấy đại hán cường tráng trước mặt cầm trong tay đúng là "đao uống máu" người Nhung thích dùng.
Cái tên "đao uống máu" do người Vân Hán Quốc đặt, ban đầu chỉ là sự châm chọc, bởi vì hai chữ "uống máu" trong "đao uống máu" lấy từ "ăn tươi nuốt sống", cười nhạo đối phương là đám dã nhân chưa khai hóa.
Sau này, người Nhung và Vân Hán Quốc xảy ra chiến tranh.
Dần dần, hai chữ "uống máu" kia mang theo ý nghĩa khác.
Giết người như ma, uống máu người.
...
"Các ngươi muốn làm gì?" Ám Thất và Ám Cửu cầm binh khí, quát lớn với người Nhung phía trước.
Giờ phút này, mỗi người trên xe ngựa đều cảnh giác.
"Đương nhiên là lấy đầu tên vương gia ngồi trên xe ngựa các ngươi!" Người Nhung âm ngoan tàn nhẫn trả lời.
Vừa hết câu, Ám Thất và Ám Cửu lập tức rút binh khí ra.
Vân Trân quay đầu nhìn Triệu Húc.
Người Nhung biết thân phận của Triệu Húc, xem ra có chuẩn bị mà tới, chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều.
"Đầu trên cổ? Đúng là ngạo mạn! Còn phải xem các ngươi có bản lĩnh này không?" Nói xong, Ám Thất nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu.
Ám Thất thấy vậy, trao đổi ánh mắt cùng Ám Cửu bên cạnh.
Ngay sau đó, Ám Thất quất roi xuống lưng ngựa. Con ngựa đau đớn, điên cuồng phóng về phía trước.
"Không xong rồi! Bọn chúng muốn phá vòng vây!" Trong người Nhung có kẻ gọi.
Nhưng hành động của Ám Thất quá đột ngột, con ngựa chịu đau, không màng tất cả xông về phía trước. Chờ đối phương hoàn hồn, xe ngựa đã vọt tới trước mặt bọn họ.
Xe ngựa thế tới rào rạt, sức người không thể ngăn cản.
Người Nhung không thể không lui sang hai bên.
Ám Thất và Ám Cửu phối hợp ăn ý, Ám Thất đánh xe, Ám Cửu ra tay đánh lui người Nhung muốn xông tới.
Vũ khí là roi đen rất dài.
Lực roi kinh người, có người Nhung không màng sống chết xông tới, một roi Ám Thất đánh trúng người nọ, trên lưng người nọ lập tức da tróc thịt bong.
"Đuổi theo!"
Thấy không cản được xe ngựa, người Nhung nhanh chóng xoay người lên ngựa, đuổi theo.
Xe ngựa có "trói buộc" vốn không bằng khoái mã.
Rất nhanh, bọn họ đã bị đuổi kịp.
Đúng lúc này, Vân Trân nhìn thấy nha hoàn luôn ngồi bên nàng đột nhiên bắt lấy cửa xem, khom lưng cúi đầu xuống dưới, từ bên dưới xe ngựa lấy ra một cây cung và túi tên.
Nha hoàn thuần thục buộc túi tên lên eo, sau đó đứng dậy, hướng ra sau, kéo cung bắn tên.
Mũi tên lao ra, bắn trúng người Nhung đi trước.
Người Nhung trúng tên trước ngực, từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Vèo vèo vèo.
Theo đó, lại có mấy mũi tên bắn ra.
Vân Trân ngồi trong xe ngựa, tuy rằng không rõ tình hình bên ngoài, nhưng cũng nghe tiếng có người trúng tên rơi xuống.
Nàng không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ tài bắn cung của nha hoàn này lại lợi hại như thế.