Đây hình như là vấn đề không thể giải.
Biết rõ giải không ra, nhưng bắt buộc phải giải.
Đối mặt với sống chết, Vân Trân đã xem nhẹ.
Không xem nhẹ, là Triệu Húc.
Triệu Húc cũng không thể xem nhẹ.
Triệu Húc đã từng lén Vân Trân đi tìm Độc Thủ Y Tiên, dò hỏi cách giải Từ Bi Độ. Nhưng Độc Thủ Y Tiên nói, trên thế gian này không ai có thể giải Từ Bi Độ trong người nàng.
Triệu Húc không tin.
Độc Thủ Y Tiên nói, trừ khi ngài tìm được thần tiên.
Nói cách khác, độc trong người Vân Trân, người phàm không cứu được. Nếu có thể cứu, vậy chỉ có thể là thần tiên. Nhưng trên thế gian này nào có thần tiên chứ?
Độc Thủ Y Tiên được gọi là "y tiên", nhưng rốt cuộc ông cũng không phải thần tiên.
Ông biết, Triệu Húc cũng biết.
Nhưng Triệu Húc không muốn từ bỏ.
Chỉ cần còn một tia hi vọng, hắn đều phải thử.
Hắn không tin ông trời thật sự tàn nhẫn như vậy.
Sau này, Vân Trân biết Triệu Húc đang ngầm tìm kiếm đại phu.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt mỏi mệt của hắn, nàng đều bất lực.
Vốn chỉ có một mình nàng buồn rầu, hiện tại lại bắt Triệu Húc cũng phải đón nhận.
Nàng biết như thế rất đau khổ.
Trơ mắt nhìn người mình yêu ở ngay bên cạnh dần dần chết đi, bản thân lại bất lực.
Chưa đến ba tháng...
Có vài buổi tối, Vân Trân nửa đêm tỉnh dậy, đều phát hiện Triệu Húc không ngủ, mà trong đêm tối trầm mặc nhìn nàng. Thấy nàng tỉnh lại, hắn không giải thích, chỉ lần nữa ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán, hoặc là ôm chặt nàng vào lòng, giống như chỉ có như vậy, nàng sẽ không biết mất.
Xin lỗi.
Khi đó, trong lòng Vân Trân nói với Triệu Húc.
Nàng không thể cho hắn lời hứa "nắm lấy tay người cùng nhau bạc đầu", cũng không thể cho hắn hài tử thuộc về bọn họ...
Xin lỗi, cũng xin lỗi hài tử ở trong bụng còn chưa chào đời.
...
Độc Thủ Y Tiên ở Túc Vương phủ đến ngày thứ ba thì rời đi.
Ông không đẻ lại gì cả.
Triệu Húc lại vì điều này, ánh mắt ảm đạm.
Vân Trân đoán, có lẽ sư phụ đi rồi.
Bởi vì không muốn trơ mắt nhìn độ đệ mình yêu quý nhất chết trước mặt, bản thân là "thần y", lại không có cách cứu nàng...
Triệu Húc khó chịu, ông ấy sao không phải chứ?
Cứu người trong thiên hạ, lại không cứu được đồ đệ của mình.
"Đừng uổng phí công sức nữa." Vân Trân duỗi tay, từ phía sau ôm lấy Triệu Húc, "Việc này kết cục đã định, người phàm khó có thể thay đổi, cứ để thiếp ở hai tháng cuối cùng này, an tĩnh rời đi. Đây là tâm nguyện cuối cùng của thiếp."
Triệu Húc đứng trước bàn, đưa lưng về phía Vân Trân, tùy ý để nàng ôm mình, ánh mắt tràn ngập thống khổ.
Nếu thế gian thật sự có thần tiên, vậy hắn có thể hi sinh tất cả, chỉ cần nàng sống sót.
...
Động tĩnh ở Tê Thư Trai và Hàn Lan Viện đương nhiên không thoát khỏi sự chú ý của Bạc Liễu Viện. Đặc biệt là lần này, vì tìm đại phu cho Vân Trân, Triệu Húc có thể nói là "phô trương thanh thế".
"Đại phu?" Liễu Trản Anh nghe xong, nghi hoặc.
Tìm đại phu làm gì?
Người nọ rõ ràng là đại phu, tại sao Triệu Húc còn muốn tìm đại phu?
Hạ nhân nói sức khỏe người kia hình như rất yếu...
Chẳng lẽ bệnh của nàng, chính nàng cũng không trị liệu hết sao?
"Đúng vậy, là đại phu, không biết trong lòng nữ nhân kia đang có chủ ý gì?" Bà tử khinh thường nói.
Liễu Trản Anh nhíu mày, cẩn thận suy xét.