Nếu không có thai phụ ở thôn Trát Lạc, có lẽ Triệu Húc sẽ vĩnh viễn chôn giấu bí mật này trong lòng, không nói ra. Đứa bé Liễu Trản Anh sinh ra, hắn cũng sẽ coi như hài tử của mình, không bạc đãi nó.
Nhưng hiện tại, sau khi thai nhi trong bụng chết, Liễu Trản Anh đoạt hài tử của người khác, giả mạo hài tử của mình, không tiếc trả cái giá như vậy cũng muốn giữ gìn địa vị của mình ở Túc Vương phủ.
Vì thế, nàng ấy ít nhất đã nợ hai mạng người.
Một người là thai phụ kia.
Một người là Quả Nhi "không cẩn thận" biết được bí mật này.
Chỉ vì lòng tham của mình hại chết hai người.
Điên cuồng như thế, Triệu Húc sao có thể bỏ qua?
Lần này vì "sinh" trưởng tử cho Túc Vương phủ, Liễu Trản Anh giết hại hai người, như vậy lần sau, nàng ấy có thể vì lý do khác, lần nữa giết người.
Ai biết được?
Một ma quỷ có thói quen giết chóc sẽ không tiếc rẻ mạng người.
Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Vốn dĩ xem xong thư của Ám Ngũ xong, nàng cho rằng Liễu Trản Anh dùng hài tử của người khác giả làm hài tử của mình là vì hài tử của Liễu Trản Anh và Triệu Húc đã chết.
Kết quả không ngờ, trong này còn ẩn tình khác.
Ngay cả đứa bé trong bụng Liễu Trản Anh cũng không phải của Triệu Húc.
Lừa gạt.
Khi đã có thói quen lừa gạt, để lời nói dối càng chân thật, nàng ấy sẽ càng nói dối, càng làm nhiều chuyện sai trái.
"Có lẽ trong đây còn ẩn tình khác chăng?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Liễu Trản Anh thích Triệu Húc, người như nàng ấy không nên vì "tranh sủng" mà cố ý xảy ra quan hệ với nam nhân khác.
Có lẽ trong đó còn có chuyện bọn họ không biết?
"Dù có ẩn tình gì, đến giờ nàng ấy vẫn không biết hối cải, còn giết người." Triệu Húc nói, "Thai phụ kia, ai trả lại công bằng cho người ta? Còn cả nha hoàn vì thế mà chết? Chỉ vì biết bí mật của mình mà bị đánh chết sao?"
Hiện tại, Liễu Trản Anh đã không còn là Liễu Trản Anh của trước kia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Húc trở nên phức tạp.
Vân Trân nhìn hắn, không nói nữa.
Chuyện này nên xử trí thế nào, nàng không có quyền lên tiếng.
Đây là "chuyện nhà" của Triệu Húc, nàng với lập trường của mình sợ rằng không tiện nhúng tay trực tiếp.
Chỉ là...
Nàng đột nhiên nhớ tới đứa bé kia, đứa bé tên A Dần.
Có lẽ vì bản thân nàng cũng mang thai, cho nên đối với hài tử cũng mềm lòng.
Liễu Trản Anh vì tư lợi, cướp đứa bé trong bụng thai phụ kia về, tự mình nuôi nấng. Nhưng nàng ấy có nghĩ, đối với đứa bé kia mà nói, nàng ấy chính là kẻ thù giết mẫu thân của nó không?
Bị kẻ thù giết mẫu thân nuôi lớn?
"Mẫu thân" không phải mẫu thân.
"Phụ thân" cũng không phải phụ thân.
Nếu có một ngày nó biết được chân tướng, sẽ đau khổ thế nào?
Đúng là làm bậy!
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Vân Trân che miệng ho khan.
Triệu Húc hoàn hồn, đỡ nàng qua giường bên cạnh ngồi xuống: "Ta quên mất, nàng không khỏe, nghỉ ngơi đi, những chuyện phiền lòng này đừng nghĩ nữa, ta sẽ tự xử lý."
Việc cấp bách trước mắt không phải chuyện Liễu Trản Anh "đổi trắng thay đen", mà là sức khỏe của Vân Trân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Húc trầm xuống.
Lần này ra ngoài vẫn không có thu hoạch gì.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng ít, nếu còn không tìm được đại phu giải độc cho Vân Trân, vậy nàng sẽ...