Thời điểm Tử Thị bước vào Tê Thư Trai, ở một nơi khác, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi thành Quán Châu.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Trong xe truyền tới tiếng ho khan.
Người đánh xe phía trước là hắc y nhân, trên đầu mang mũ tre người trong giang hồ thường sử dụng che khuất gương mặt. Giờ phút này, nghe tiếng ho bên trong, hắn không nhịn được mà quay đầu.
Một lão nhân tóc bạc bên trong lắc đầu với người bên ngoài.
Ngồi bên cạnh lão nhân là một nữ tử mặc xiêm y màu trắng, sắc mặt nàng tái nhợt, ho khan không ngừng.
Một nam một nữ, cộng thêm một lão nhân này chính là Lệ Vô Ngân, Vân Trân cùng Độc Thủ Y Tiên mới ra khỏi Túc Vương phủ.
Bọn họ đánh xe ngựa rời khỏi thành Quán Châu, chạy về phía quan ngoại.
"Nào uống viên thuốc này đi." Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên đưa cho Vân Trân một cái hộp, bên trong có mấy viên thuốc.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân ho khan, nâng tay, thử rất nhiều lần mới cầm lấy được. Nàng đưa thuốc vào miệng, nuốt xuống.
Thấy nàng uống xong, Độc Thủ Y Tiên lại đưa túi nước đến bên miệng nàng.
Vân Trân giữ chặt tay ông, uống ngụm nước.
"Khụ khụ... Đa tạ... Sư phụ..." Vân Trân yếu ớt nói.
Độc Thủ Y Tiên lắc đầu, đóng nắp túi nước lại: "Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi trước đi, con đường tiếp theo còn xa lắm."
"Vâng." Vân Trân gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Bạn đang đọc truyện tại Tгù мTruyệЛ. V N
Tuy rằng nàng rất mệt, mỗi nơi trên cơ thể đều kêu gào đòi ngủ, nhưng khi dựa vào thùng xe, nhắm mắt lại, dù thế nào nàng cũng không ngủ được.
Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng lúc đó.
Căn phòng bị lửa lớn vây quanh.
Cửa không mở được, cửa sổ lại bị người ta đóng đinh từ bên ngoài.
Rõ ràng có kẻ muốn nàng chết.
Khoảnh khắc nàng tuyệt vọng, cửa sổ đột nhiên có người phá mở, một bóng đen nhảy vào. Vân Trân ngước mắt nhìn, thế mà là Lệ Vô Ngân đã bỏ đi.
Lệ Vô Ngân nhìn nàng, không nói nhiều, lập tức kéo nàng đi.
Hai người ra ngoài, Vân Trân thấy bên vách tường bên cạnh có một nha hoàn hôn mê bất tỉnh. Nha hoàn kia có hơi quen mắt, giống như đã gặp ở Bạc Liễu Viện.
"Đây là..." Vân Trân hỏi.
"Lúc ta tới, nhìn thấy ả lén lút nói chuyện với người khác, sự việc đã làm xong."
Sự việc đã làm xong?
Lập tức, Vân Trân hiểu ngay Lệ Vô Ngân có ý gì.
"Ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên, Vân Trân thấy Lệ Vô Ngân kéo nhao hoàn kia lên, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.
Lệ Vô Ngân nhìn nàng, không nói gì. Sau khi vào, hắn nhanh chóng trở ra, chỉ để lại nha hoàn kia ở trong phòng.
"Đi thôi." Lệ Vô Ngân nói.
Vân Trân thấy hắn như muốn đưa mình rời khỏi Túc Vương phủ, không khỏi kinh ngạc.
"Tôn tiền bối đang ở khách điếm chờ nàng."
Sư phụ?
Vân Trân sửng sốt.
Thấy Lệ Vô Ngân nghiêm túc, Vân Trân biết chỉ sợ sư phụ có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Nàng nhìn hỏa hoạn trước mặt, quyết định cùng Lệ Vô Ngân tới khách điếm gặp sư phụ trước.
Chờ tới khách điếm gặp sư phụ, sư phụ nói với nàng mấy ngày trước ông đột nhiên rời khỏi Túc Vương phủ, không từ mà biệt là vì nhờ bằng hữu nghe ngóng tin tức của một người.
Người kia là đại phu, đã biến mất khỏi giang hồ rất nhiều năm.