Không vào luân hồi?
Lời Triệu Húc nói khiến Tử Thị ngây ra.
Nàng nhìn thi thể bên cạnh Triệu Húc. Được copy tại ~ TгЦмtгuу en.VN ~
Nàng luôn cảm thấy Triệu Húc đã thay đổi ở chỗ nào đó.
Có lời muốn nói, lại không thể nói ra lời.
"Nhưng con người sau khi chết vẫn phải xuống mồ vì an." Nửa ngày sau, Tử Thị lên tiếng.
Hiện tại đã vào hạ.
Thi thể bị thiêu chết, cho nên không giống tử vong bình thường, hư thối rất nghiêm trọng, từ cách vách vẫn có thể ngửi được mùi từ thi thể.
Tử Thị tin rằng không lâu nửa, thi thể sẽ càng tanh tưởi khó ngửi.
Nàng thấu hiểu nỗi đau của Triệu Húc, nhưng nàng càng hi vọng Triệu Húc có thể để "Vân Trân" xuống mồ vì an.
Nói xong, Tử Thị hành lễ với Triệu Húc, xoay người rời đi.
"Thanh Hiếu huyện chúa?" Nguyên Bảo chờ ở cửa, thấy Tử Thị đi ra, lo lắng hỏi.
Tử Thị nhìn hắn, thở dài, lắc đầu: "Lời nên nói, ta đã nói rồi. Kế tiếp, phải xem bản thân Túc Vương điện hạ."
Vết thương khó khép lại nhất không phải trên cơ thể, mà là vết thương lòng.
Thương tích trên cơ thể dù nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần điều dưỡng tốt, luôn sẽ có ngày khôi phục. Nhưng vết thương trong tìm, không phải chỉ dựa vào thời gian là có thể lành lại. Đôi khi, cần một năm, mười năm mới có thể lành thương, nhưng có đôi khi, dù mất cả đời, vết thương lòng kia cũng không khép lại được.
Người khác không nhìn thấy, không có nghĩa vết thương đã lành.
Bởi vì có đôi khi, ngay cả người bị thương cũng không biết trái tim mình rốt cuộc đã lành chưa.
"Cáo từ." Nghĩ đến đây, Tử Thị gật đầu với Nguyên Bảo, nâng bước ra ngoài.
Thời điểm rời khỏi Túc Vương phủ, Tử Thị vừa lúc bắt gặp Chiến Sơn Hà cưỡi ngựa từ Bắc địa tới.
Không lâu trước đó Chiến Sơn Hà đã về Bắc địa, nhưng mới về lại nghe tin Liễu Trản Anh cấm túc, cho nên gã lại ra roi thúc ngựa từ Bắc địa quay lại.
"Thanh Hiếu huyện chúa?" Chiến Sơn Hà xuống ngựa, kinh ngạc nhìn Tử Thị.
Gã không ngờ sẽ lại gặp nàng ở đây.
Nhưng gã chào hỏi xong, Tử Thị lại không như lúc trước nói với gã vài câu, chỉ xa lạ gọi một tiếng "Chiến tướng quân" rồi rời đi.
Chiến Sơn Hà nắm cương ngựa đứng trước cửa Túc Vương phủ nhìn theo tấm lưng Tử Thị ngày càng xa, không khỏi nghi hoặc.
Hình như Thanh Hiếu huyện chúa hôm nay lãnh đạm hơn xưa thì phải?
Nhưng rất nhanh, Chiến Sơn Hà liền nghĩ tới mục đích lần này mình trở về cùng nguyên nhân Liễu Trản Anh bị cấm túc.
Là vì người kia sao?
Gã nghĩ.
...
Thời điểm Chiến Sơn Hà đứng ở cửa Túc Vương phủ, Triệu Húc từ Tê Thư Trai bước ra.
"Vương gia, ngài cuối cùng cũng ra rồi." Nguyên Bảo và thị vệ thấy vậy, vô cùng vui sướng.
Đợi ba ngày, Triệu Húc cuối cùng cũng bước ra khỏi Tê Thư Trai.
Tuy rằng gương mặt tiều tụy, nhưng tốt xấu gì cũng ra ngoài.
Nguyên Bảo cao hứng.
Xem ra để Thanh Hiếu huyện chúa vào trong là quyết định chính xác.
Ba ngày không ngủ, sắc mặt Triệu Húc rất tệ, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy mê người lúc này cũng tràn ngập tơ máu.
Trên mặt Triệu Húc không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt đã không còn trống rỗng mất hồn như trước.
"Sai người an táng thi thể bên trong đi." Triệu Húc trầm giọng.
"Vâng." Nguyên Bảo đáp, "Vậy an táng ở đâu? Dùng danh nghĩa gì?"
Người ở Tê Thư Trai quan trọng với Triệu Húc thế nào, Nguyên Bảo đương nhiên biết.
Hiện tại Triệu Húc cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, muốn an táng thi thể, chắc hẳn sẽ không tùy tiện tìm một chỗ xử lý qua loa.